KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 201

thể không biết chuyện gì đang xảy ra với bố tôi. Anh ấy chẳng hỏi
vì sao tôi trầm lặng thế, như vậy khiến tôi nhẹ nhõm hơn nhiều
so với những gì có thể bày tỏ. Và không, anh ấy chẳng ghé qua lau
dọn bếp cho tôi gì cả, nhưng đến gần trưa lúc bọn tôi gặp nhau ở
hiện trường một vụ tử vong, anh ấy liền chặn tôi lại trước khi bọn
tôi vào trong nhà và đưa tôi một cái tách cách nhiệt chứa chocolate
nóng, một túi giấy đựng trứng cùng bánh quy kẹp thịt muối.

“Cô em gầy như que củi ấy”, anh ấy bảo tôi. “Và nếu cô em

không vui vẻ mà ăn đi thì anh sẽ đè cô em xuống bắt ăn cho bằng
sạch đấy.”

Tôi cầm lấy cái túi từ tay Derrel, tuyệt đối tin chắc rằng anh

ấy sẽ làm chính xác như thế.

“Hơn nữa”, Derrel nở nụ cười xấu xa thêm vào, “khi tham gia một

hiện trường chết người thì lúc nào cũng nên no bụng. Chẳng có trò gì
kinh hơn là nôn ọe với cái bụng trống rỗng”.

“Em chưa từng và sẽ chẳng khi nào nôn ọe tại một hiện trường có

người chết”, tôi ngồm ngoàm với cái miệng đầy thịt muối cùng
bánh trứng.

Derrel cười toe toét. “Anh bắt đầu tin điều đó là sự thật rồi

đấy. Cô đang dần trở thành lực lượng nòng cốt ngon xơi rồi. Thật
kinh ngạc với thứ mà người ta có thể vượt qua được, đúng không?”

Đó là điều gần với ý nghĩa an ủi nhất mà Derrel thốt ra.

Nhưng tôi cảm thấy mình được an ủi, được an toàn, được đủ thứ, hơn
hẳn so với tình huống anh ấy ôm chầm lấy tôi, làm gì kỳ quái
hoặc công khai bày tỏ tình cảm kiểu như thế. Thực ra, nếu bị Derrel
ôm chầm lấy thì chắc là tôi sẽ thất kinh hồn vía lên mất, bởi vì,
chậc, như thế thật quái đản bỏ mẹ. Nhưng mà bản thân tôi cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.