KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 203

đông cứng lại dưới đầu. Bong bóng dãi lưu lại trên miệng cô ta và tôi
có thể thấy phần còn lại của lớp son đỏ sậm. Cô ta mặc cái áo ba lỗ
màu hồng còn quần lót thì trông như hàng của Victoria’s Secrets
chứ không phải Walmart, móng tay được cắt tỉa đẹp đẽ theo kiểu
Pháp. Tôi có thể thấy những viên thuốc rải rác trong đống nôn
mửa, khoảng nửa tá túi đựng thuốc trong tủ đầu giường.

Suy đoán nguyên nhân cái chết của cô ta không phải việc khó

khăn cho lắm.

“Theresa Anderson. Hai mươi chín tuổi”, Derrel lắc đầu lẩm

bẩm.

Miệng tôi cong lại thành vẻ cáu kỉnh khi nhìn quanh phòng. “Cuộc

sống trong mơ, và như vậy vẫn là chưa đủ.”

“Còn tùy vào cách cô định nghĩa từ ‘mơ’”, Derrel lơ đãng đáp lại.

Khịt mũi, tôi thờ ơ xáo qua một chồng báo và cặp hồ sơ trên tủ

đầu giường. “Sao cơ, anh muốn nói ‘tiền không phải là tất cả’,
vân vân và vân vân ấy hả?” Tôi nhún vai. “Ý em là, dĩ nhiên, tiền
chắc cú là quan trọng, nhưng...” Tôi lướt ánh mắt quanh phòng
lần nữa. “Ý em là, nhìn nơi này mà xem. Ngon bỏ mẹ lên được.”

Tôi chờ Derrel tranh cãi điểm này với mình, đưa ra trường hợp

rằng ngay cả người giàu có và thành công cũng có thể bị choáng
ngợp hay gì đó, nhưng anh ấy đơn giản chỉ khẽ gật đầu trong lúc
nguệch ngoạc ghi chép lại, miệng khẽ nói, “Thật phí của giời”.

“Thật điên khùng thì có”, tôi vặc lại. “Cô ta có tiền, có một nơi

ngon tuyệt để sống.” Tôi quắc mắt nhìn đống giấy tờ. Thư từ và
giấy tờ pháp lý. Chẳng có gì ghê gớm khủng khiếp cả. Trông khá là
buồn tẻ với tôi. “Có vẻ như cô ta là một kiểu luật sư danh tiếng gì
đó. Em cá chẳng ai thắc mắc xem cô ta có học đại học hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.