KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 204

Derrel đằng hắng theo kiểu vô thưởng vô phạt, mắt liếc nhìn cái
xác.

Tôi bước về phía giá sách, lần những ngón tay qua lớp bụi mỏng.

Một chai tinh dầu tỏa ra mùi hương hoa dễ chịu hòa lẫn một cách kỳ
cục với mùi nôn mửa. Ở chỗ này còn có nhiều sách luật hơn. Vài
cuốn có những cái tựa nghe thật kiêu kỳ như kiểu mô tả về Oprah
hay những thứ tương tự vậy. Chẳng thấy thứ gì có vẻ hài hước hay
nhẹ nhàng. “Có lẽ cô ta không đương đầu được với áp lực.” Tôi nhún
vai nói, rồi thở dài. “Em không biết. Em suy bụng ta ra bụng người
thôi. Có phải tự tử không?”

“Khó nói lắm”, Derrel nói, ngước mắt khỏi tập hồ sơ. “Cảnh sát

không tìm thấy thư tuyệt mệnh, nhưng như thế chẳng có ý nghĩa
mẹ gì. Hầu hết các vụ tự tử có để lại thư tuyệt mệnh quái đâu. Mà
bác sĩ Leblanc thì thường rất miễn cưỡng mới đưa ra kết luận tự tử,
trừ khi đã tương đối chắc chắn. Anh cho rằng vụ này sẽ được kết
luận là một tai nạn vì sốc thuốc.” Anh ấy lắc đầu. “Rất có thể
ban đầu chỉ là lượng nhỏ - phương pháp chữa trị căng thẳng theo
thời kỳ ấy mà, hay có thể là Adderall

[1]

hoặc thứ gì đó giúp cô ta qua

được các buổi học. Rồi dần dần từ đó cô ta trở nên phụ thuộc vào
nó.”

Tôi im lặng khi nghe điều đó, và những cảm xúc trong lòng rối

tung kỳ lạ khi bọn tôi chuyển cô ta vào túi đựng xác.

Giả thiết đó quá gần gũi với tôi. Tôi chỉ vừa vặn thoát khỏi cảnh

bị tìm thấy trong tình trạng tương tự, mặc dù hầu như chắc chắn
mọi thứ xung quanh tôi lúc ấy sẽ kém đáng yêu hơn rất nhiều.
Nhưng thật kỳ lạ khi thấy những người có học thức, những kẻ thuộc
tầng lớp thượng lưu cũng phải trải qua những thứ rác rưởi thế này.
Ý tôi là, nếu xét về logic, tôi biết điều đó có thể xảy ra, nhưng
chẳng hiểu sao tôi vẫn luôn tin rằng lạm dụng thuốc và dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.