KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 205

thuốc quá liều chỉ giới hạn trong phân đoạn “thất thế” của tổng
dân số.

Tôi mỉm cười mà chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào. Không, tôi sai

chỗ tin rằng “phân đoạn thất thế” ấy có liên quan đến vấn

đề thu nhập hay tầng lớp xã hội.

Derrel cho đống thuốc nhiều loại khác nhau kia vào túi, rồi

giúp tôi chuyển cái cáng ra khỏi căn hộ và vào trong xe. Không biết
cô ta có mua thuốc từ Clive không? Dĩ nhiên có khả năng đó, mặc dù
tôi biết có cả thị trường rộng lớn dành cho thuốc giảm đau, và cả
đống người đang kiếm tiền bằng cách ấy.

Điện thoại của Derrel đổ chuông khi tôi đang đóng cửa sau xe tải

lại. Anh ấy ghi chép lại một số thứ rồi ngẩng lên nhìn tôi, mặt ủ dột
với vẻ sẵn sàng. “Hôm nay bận bù đầu. May là xe vẫn có chỗ cho hơn
một xác chết.”

Cái xác thứ hai trong ngày nằm ở đầu bên kia giáo xứ, trong một

căn phòng có hình ảnh đối lập hẳn so với căn hộ xa hoa của cô nàng
Anderson.

Có một xe cứu thương đỗ bên ngoài, cạnh xe của sở cảnh sát và

một xe ngầm rõ ràng thuộc về cảnh sát điều tra. Nhìn nhanh qua
số hiệu chiếc xe ngầm, tôi biết đây không phải xe của Marcus, và
tôi không thể khẳng định mình thấy nhẹ nhõm hay thất vọng trước
điều đó.

Bên trong căn phòng có một tấm thảm cũ kỹ, nhiều chỗ xơ xác

còn đồ đạc thì chẳng cái nào đồng bộ, nhưng tuyệt đối ngăn nắp
và sạch sẽ hết mức có thể. Mùi bánh quy thoang thoảng trong không
gian, hòa lẫn với hương hoa. Tôi nhìn quanh xem có chai tinh dầu
thơm nào ở đây không, nhưng rồi nhận ra nguồn gốc của mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.