KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 223

“Nhưng đâu phải vậy!” Tôi thốt lên kinh ngạc, có thể cảm thấy

mặt mình nóng bừng nên vội chọc cái dĩa vào miếng bánh để cố che
giấu vẻ ngượng ngùng đột ngột. “Nhiều thứ làm tôi bận tâm lắm
chứ”, tôi lẩm bẩm.

“Thoải mái đi nào, Angel”, Marcus nói, thoáng chạm lên mu bàn

tay tôi. Chẳng ai ám chỉ cô lạnh lùng hay được làm từ đá đâu. Cô cũng
là người như bọn tôi thôi.” Hắn hơi mỉm cười với tôi. “Hãy tin tôi khi
tôi nói việc cảnh sát và đội cứu thương bảo cô thật rắn rỏi là một
chuyện thật sự tích cực.”

“Tôi đâu có thấy mình rắn rỏi”, tôi đáp, không thể hoàn toàn

tránh được vẻ chua chát trong giọng nói.

“À ừ, thì cô giả vờ rất giỏi”, Ed bảo tôi, rồi mỉm cười với phục vụ

bàn khi cô ta rót cà phê ra. “Cảm ơn em gái.”

“Thế hôm nay hai người định làm gì?” Ừ, tôi muốn thay đổi chủ

đề nói chuyện.

“Cuối tuần là khai hội săn hươu”, Marcus trả lời. “Bọn tôi sẽ đi

kiểm tra khu vực thường săn bắn và đảm bảo mọi thứ đều sẵn
sàng.”

Món bánh thật ngon, nhưng tôi có cảm giác mơ hồ rằng mình

đang bị lỡ mất hương vị gì đó. Thế rồi tôi nhận ra. Một ngày không
có não là một ngày không ánh mặt trời, tôi vừa nghĩ vừa thầm thở
dài. Lần cuối cùng tôi ăn não đã là từ sáng sớm hôm qua.

“Nhìn hai người tôi không có cảm giác là thể loại cậu bé săn hươu”,

tôi nói.

Ed cười khùng khục. “Và cô đúng đấy. Nhưng đôi khi bọn tôi cảm

thấy có thôi thúc muốn thử xem. Tôi nghĩ bọn tôi là những kẻ mê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.