KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 225

Tôi cười rú lên và ném khăn ăn vào anh ta. “Hâm quá đi.” Marcus

bật cười. “Dù thế nào đi nữa tôi cũng phải đồng ý với Ed, mặc dù tôi
sẽ không nói là ‘bưởi biếc’.”

“Anh vừa nói đấy thôi”, tôi bắt nọn cùng với ánh mắt chế

nhạo.

Marcus giơ hai tay lên đầu hàng. “Xin nhận tội.”

“Thế hai anh đã ai bắt được cô nào phải chịu đựng mình chưa?”,

tôi hỏi, hy vọng nghe có vẻ tử tế và tự nhiên. Bởi vì đúng là thế còn
gì? Một câu hỏi tìm-hiểu-về-nhau thông thường thôi... Tôi thầm
nhăn nhó. Không, nó hoàn toàn tuyệt vọng và vụng về. Ặc.

“Marcus vẫn chưa tìm được ai để chịu đựng sự có mặt của cậu ta

trên cơ sở gọi là lâu dài”, Ed nói, ném ánh mắt trêu đùa về phía bạn
mình. “Nhưng tôi thì đã tự nguyện đeo gông của một cô gái tuyệt vời
mà có lẽ là tôi không xứng đáng có được.”

“Có thể cô đã thấy cô ấy ở hiện trường hôm xảy ra vụ gã giao

pizza rồi”, Marcus nói. “Cô gái có con chó tìm xác chết ấy. Họ ở đó
để tìm cái đầu.”

“Ồ đúng rồi!” Tôi nhớ cô ta. Nhỏ nhắn xinh xắn.

“Thế cô thì sao?”, Ed hơi nghiêng đầu hỏi. “Có anh chàng may

mắn nào trong đời cô không?”

Tôi chẳng biết vì sao mình lại chưa chuẩn bị cho câu hỏi này, đặc

biệt khi tôi là người đầu tiên khơi toàn bộ chủ đề này ra. “Ơ, đại loại
thế”, tôi ấp a ấp úng. “Ý tôi là, có một người mà tôi đã cặp kè
khoảng bốn năm rồi...”

“Bốn năm?,” Marcus hỏi. “Nghe nghiêm túc đấy. Có kế hoạch

đám cưới nào trong tương lai gần không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.