KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 239

Tôi thận trọng băng qua khu đất mấp mô, thầm thở phào nhẹ

nhõm khi nhìn thấy nửa thân dưới của cái xác qua đám người tụ tập.
Chắc chắn là người lớn. Ngon ăn rồi. Tôi thậm chí còn chẳng bận
tâm đến việc mình phải vác người đó qua cả khu đất này.

Thế rồi mọi người di chuyển và tôi hiểu ra vì sao những quan

chức cấp cao lại có mặt ở hiện trường.

Ôi, chết tiệtttttttttt!

Tôi tiến tới trước về phía thi thể không đầu, trong lòng sôi sục

giận dữ và điên tiết... với Zeke vì gã không tìm ra cách nào khác để
kiểm soát cơn đói của mình, và với Kang vì sự chấp nhận đến nhẫn
tâm trước việc một thây ma có thể lêu lổng tự do như thế.

Tôi biết mình đang khá thiển cận và ra vẻ đạo đức, đặc biệt là khi

cân nhắc đến chuyện tôi có một nguồn cung não tương đối tin
cậy, nhưng cho dù công việc này được trao cho tôi thì tôi vẫn phải làm
việc chổng mông lên và làm những gì mình phải làm để duy trì công
việc ấy. Không như Zeke, kẻ đi ăn cắp từ những cái xác. Trong đầu
gã nghĩ cái quái gì chứ? Tại sao một người có sự sống còn phụ thuộc
vào công việc lại chọn cách phá hoại mọi thứ như thế?

Tôi lắc đầu. Ừ, tôi hoàn toàn nhận thức được vẻ mỉa mai trong

luồng suy nghĩ của mình. Có lẽ tôi bắt đầu học được điều gì đó.

“Lại một lần nữa cô phải mang vác ít hơn rồi, Angel.” Tôi ngẩng

lên và thấy thám tử Roth đang mỉm cười chua chát với mình. “Ừ,
nhưng cái trò mất đầu này đang trở nên xưa quá rồi”, tôi trả lời.

“Tôi cũng thấy thế.” Anh ta thọc tay qua mái tóc cứng đơ và

nhăn mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.