KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 242

không phải đang quá chống chếnh như thế thì hẳn tôi đã cười phá
lên rồi.

“Nghiêm túc chứ?” Thám tử Abadie hỏi, mặt không để lộ điều gì

ngoài vẻ nghi ngờ và thiếu kiên nhẫn vì tôi đang phí phạm thời gian
của họ. “Nhận ra mặt của gã này ấy à?” Vùng da xung quanh mắt co
lại khi anh ta ra hiệu về phía cái xác.

Cảm giác chống chếnh đột nhiên biến mất và tôi đứng thẳng

dậy. Có thể vài tuần trước, tôi đã lẩn ra sau rồi lẩm bẩm một lời xin
lỗi vì đã làm họ mất thời gian. Nhưng lần này thì không. Lúc này
tôi đang cáu tiết.

“Ừ, nghiêm túc”, tôi đáp trả. “Và tôi chẳng cần phải nhận mặt.

Tôi gặp tên này vài ngày trước, lúc đó gã mặc đúng bộ đồ chết tiệt
này. Nhưng, anh biết đấy, nếu anh muốn làm một thằng ngu
vênh váo tỏ vẻ cái gì ta đây cũng biết thì cũng chẳng sao. Đừng để tôi
làm mất thời gian của mấy người.” Tôi ngang ngược khoanh tay
trước ngực như để nhấn mạnh.

Tôi nghe thấy tiếng cười khùng khục khe khẽ khá chắc là từ

Derrel, nhưng quá bận rộn ném cho Mike ánh mắt trừng trừng chết
chóc nên không xác nhận được điều đó.

Thám tử Roth cười rú lên. “Này Mike, cô ấy hiểu cậu khá rõ

đấy!” Anh ta tặng cho tôi nụ cười khuyến khích. “Cô Angel, cô làm
ơ

n tốt bụng nói cho chúng tôi bất kỳ thông tin nào cô biết được

chứ?”

Tôi buông tay ra và tặng cho anh chàng thám tử lực lưỡng một nụ

cười ngọt ngào. “Xem cưng kìa, tôi mừng chết đi được ấy chứ”, tôi
dài giọng. “Gã này là Zeke Lyons. Từng làm việc ở nhà tang lễ Billings
cho đến khi bị đuổi khoảng vài tuần trước vì ăn trộm trang sức từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.