KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 269

“Chắc thế. Này, tiện lấy cho anh lon bia được chứ?”

Tôi mở tủ lạnh ra, vớ lấy một lon bia rồi đưa cho anh ta. “Nghe

này, em nghĩ đồ bỏ đi là những người chẳng muốn bất kỳ điều gì
cho bản thân. Hay những kẻ chẳng làm việc chó gì cần làm để đi
đến bất kỳ đâu trong cuộc đời.” Tôi đưa anh ta lon bia.

Randy bật nắp, rồi nhìn tôi. “Em không uống à?” “Không. Em

bỏ rồi”, tôi nói dối. “Nếu uống là em lại buồn ngủ.” Tôi dừng lại.
“Thế anh nghĩ sao?”

Anh ta uống một ngụm rồi liếc xéo tôi. “Về cái gì?”

“Về chuyện là kẻ bỏ đi.”

“Ồ.” Anh ta làm ngụm nữa. “Ừ, anh nghĩ nghe hợp lý đấy.” Anh

ta lại nhún vai. “Anh không biết. Anh nghĩ nếu em chẳng làm ai
đau thì tốt cả thôi.”

“Nhưng có thể làm một kẻ bỏ đi lại khiến bản thân đau đớn”, tôi

cố ép, nhưng có thể thấy được rằng tôi đã mất anh ta rồi.

“Trời ơi, Angel, em đang chơi cái trò sâu sắc tởm lợm đấy.” Anh

ta bật cười. “Thôi nào, nhìn bọn mình mà xem. Bọn mình vui vẻ. Bọn
mình cãi nhau, làm lành, chơi nhau. Bọn mình uống bia, hút bình,
nuốt vài viên thuốc. Chẳng ai đau đớn gì. Bọn mình đâu có cướp
tiền ở mấy cửa hàng tiện lợi đâu.”

“Nhưng một phần số thuốc đó là ăn cắp từ những người cần

nó.”

Miệng anh ta mím lại. “Có thể một phần, nhưng phần lớn là

được kê cho những kẻ đi khám hết bác sĩ này đến bác sĩ kia. Bọn
bác sĩ chẳng quan tâm, vì họ kiếm được tiền.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.