KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 276

“Cô đang làm gì thế, Angel?” Giọng hắn đượm vẻ nghi ngờ và lo

lắng.

Tôi dừng lại, hít vào thật sâu rồi quay lại phía Nick. “Tôi... ờ... tôi

đang tìm đồng hồ.” Mặt tôi nhăn nhó. “Tôi nhớ lần cuối cùng
thấy mình vẫn đeo nó là lúc ở đây, và tôi đã tìm khắp nơi rồi.
Phần ngu ngốc trong tôi nghĩ rằng có thể tôi đã đánh rơi nó trong
một cái túi...” Giọng tôi trôi tuột đi. Chúa ơi, đây là lý do ngu xuẩn
nhất tôi từng nghĩ ra. Chẳng đời nào Nick lại tin chuyện này.

Nhưng thật kinh ngạc, vẻ nghi ngờ trên mặt hắn sạch tưng. “Ồ”,

hắn nói, hai hàng lông mày hơi nhíu lại với nhau. “Hẳn cái đồng
hồ phải đặc biệt lắm nếu cô vẫn còn sẵn lòng đeo lại sau khi nó đã
nằm chung trong túi với một cái xác phân hủy.”

Tôi nặn ra nụ cười yếu ớt. “Tôi đâu có biết cái xác đó đã phân

hủy. Tôi đoán cái xác cuối cùng tôi xử lý đã bị đưa đi rồi. Ý tôi là,
cái đồng hồ không hẳn đẹp đẽ hay gì khác, nhưng tôi ghét ý nghĩ
phải tìm cái mới, anh biết đấy.” Lời dối trá đến với tôi một cách
trơn tru vì đã được thực hành quá nhiều.

Nick nhún vai. “Chắc vậy”, hắn nói bằng cái giọng cho tôi biết

rằng hắn chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc phải lo lắng về
tiền bạc. “Cô thực sự đến vào ngày nghỉ để tìm cái đồng hồ à?”

Tôi ném cho hắn thứ mà tôi hy vọng trông như một nụ cười bẽn

lẽn. “Ừ. Này, anh biết là cuộc sống của tôi chán ngắt rồi đấy.”
Và nếu không tìm được não sớm thì tôi sẽ chẳng có cuộc sống nào
nữa.

Nick đảo tròn mắt. “Rõ rồi.” Tôi lầm bầm gì đó rồi lượn vội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.