KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 277

T

CHƯƠNG 28

ôi ngồi trong xe, bặm môi dưới và cân nhắc tình cảnh của bản
thân. Theo lịch thì sáng mai tôi sẽ làm việc, thế nên chẳng có
lý do gì phải phát hoảng lên về bữa não tiếp theo cả. Mới chỉ
hai ngày kể từ bữa cuối cùng, lâu hơn so với mức thông thường
mà tôi thích áp dụng, nhưng tôi chỉ mới bắt đầu bốc mùi và

đang trở nên quen thuộc một cách kỳ quái với việc các giác quan dần
trì trệ. Miễn là không hoạt động như điên, thì ít nhất cũng phải thêm
một ngày trọn vẹn nữa tôi mới bắt đầu thối rữa thật sự.

Chắc chắn sẽ có người chết đúng lúc để tôi có bữa ăn. Tôi sẽ

không sao đâu. Thật thế.

Tôi rên lên và gục trán vào vô lăng. Mình thảm chẳng khác gì một

nhà diễn thuyết truyền cảm hứng.

Bố khỉ. Tôi chẳng có gì để làm và nơi nào để đi, thế nên có lẽ đây

là dấu hiệu cho thấy đã đến lúc tôi đi bước đầu tiên, để tìm hiểu
xem thực sự sẽ tốn mất bao nhiêu khi tìm một chỗ ở mới. Đến lúc
trưởng thành rồi, đúng không nào?

Tôi lái xe đến một khu chung cư phức hợp cách chỗ làm khoảng

năm phút - một nơi tử tế, sạch sẽ và an toàn. Nó chẳng có khung
cảnh siêu nên thơ, cửa bảo vệ hay thứ gì tương tự, thế nên tôi hy vọng
nó sẽ không quá đắt. Tôi đỗ xe trước văn phòng cho thuê và cố
kiểm soát tình trạng bất an xốn xang trong bụng, hổ thẹn khi nhận
ra mình chẳng biết tí gì về trình tự. Người bình thường sẽ học được
những điều này từ cha mẹ. Hoặc có thể là ở trường.

Trường cấp ba của tôi mở lớp có tên Kỹ năng Sống - loại lớp học

một thời được gọi là Kinh tế Gia đình ấy, nhưng sau đó thì đổi tên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.