KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 29

Một tháng. Tôi từ từ hít vào thật sâu. Đó là tất cả những gì tôi

phải làm. “Ồ. Ô kê”, tôi đáp lại với giọng điệu bình tĩnh hết mức có
thể. Tôi hoàn toàn chẳng ô kê quái gì, nhưng bố khỉ, tôi không
muốn Nick thấy điều đó.

Hắn quẹt thẻ và kéo cửa mở, vào trong rồi ra hiệu cho tôi đi

theo. Tôi do dự trong nửa giây, nhưng vẫn buộc mình phải bước tới.

Mùi trong căn phòng ập vào tôi đầu tiên. Tôi cứ nghĩ sẽ ngửi

thấy mùi hôi thối và mùi thịt rữa tởm lợm, nhưng thay vào đó bầu
không khí ở đây chứa thứ mùi hỗn hợp mơ hồ giữa chất khử trùng,
máu và một mùi khác mà ngay lập tức tôi không xác định được. Một
giây sau tôi bất thình lình nhận ra đó là mùi chất bảo quản các sinh
vật chết, như con ếch mà tôi phải giải phẫu trong giờ Sinh học ở
trường cấp ba.

Có điều, tôi chưa bao giờ giải phẫu con ếch ấy. Tôi đã quá kinh

tởm và sợ chết khiếp trước cái mùi của nó, và chỉ nghĩ đến việc
phải mổ thứ đó ra rồi nhìn ruột gan phèo phổi bên trong cùng tất cả
mọi thứ đã khiến tôi nôn ọe tung tóe ra sàn phòng thí nghiệm Sinh
học. Giáo viên đã gào vào mặt tôi, những đứa khác thì cười hô hố,
còn tôi thì bắt đầu khóc. Sau đó tôi quăng đống sách vở của mình
xuống đống nôn mửa ấy, lao khỏi lớp học và ra khỏi trường.

Khoảng một tuần sau đó, có một nhân viên xã hội đến nhà tôi vì

mặc dù tôi đã mười sáu tuổi, đủ lớn để bỏ học nếu muốn, nhưng vẫn
còn các thủ tục trình tự khỉ gió.

Tôi không nghĩ bố biết tôi bỏ học trước khi nhân viên xã hội ấy

xuất hiện, cùng vẻ ghê tởm đọng trong đôi mắt và nụ cười giả lả
quan tâm trên gương mặt nhăn nhúm khi mụ õng ẹo băng qua đống
lon bia bẹp dí trên lối ra vào nhà tôi. Nhưng bố không bắt tôi quay
lại học, chỉ bảo với mụ kia là tôi đã phải chịu đựng rất nhiều, vì mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.