“À ừ, xin lỗi.” Tôi khó khăn kéo ngược dòng suy nghĩ quay trở lại
đúng làn đường, để dành cái ý nghĩ trở thành điều tra viên sang lúc
khác. “Bị sốc chất cồn và thuốc giảm đau kiểu như Percocet có
khó lắm không?”
Monica xòe tay ra rồi nhăn mặt. “Chà, cái đó tùy thuộc vào rất
nhiều yếu tố. Cân nặng, sức khỏe, tiền sử bệnh tật, những thứ
kiểu đó.”
“Nhưng giả sử một người khỏe mạnh bình thường uống vài lon
bia, chỉ chơi một viên Perc và một viên Lortab, như thế sẽ không
nguy hiểm, đúng chứ?”
Monica bĩu môi. “Không cần lặp lại câu nói trước của tôi về tất
cả những yếu tố khác, tôi nghĩ một người sức khỏe tốt khó có khả
năng bị sốc thuốc nếu chỉ dùng có thế.”
Tôi lôi tờ giấy trong túi ra. “Ô kê, câu hỏi tiếp theo.
Flunitrazepam là gì?”
Vẻ ghê tởm làm môi chị ta mím lại. “Đó là Rohypnol. Thuốc kích
dục”, chị ta giải thích.
Tôi trố mắt nhìn chị ta, nỗi choáng váng lẫn kinh hoàng chắc
cú in hằn trên mặt. Vẻ bất ngờ thấu hiểu lóe lên trong mắt
Monica, và tôi nhận ra chị ta biết chính xác vì sao tôi lại hỏi những
thứ này.
“Cái đó thì dễ bị sốc”, chị ta nói bằng giọng nhẹ nhàng đến nỗi
tôi chắc là chị ta biết. “Đặc biệt nếu trước đó người ta đã dùng các
loại thuốc khác.”
Tôi có thể cảm thấy nỗi nhục nhã nóng bừng đang trèo lên cổ. Tôi
nghi là không ít người ở Viện Kiểm thi biết đến quá khứ và những