KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 346

dần mất đi ánh vô hồn. Ít nhất tôi cũng hy vọng đó không chỉ là
mong muốn.

Lúc tiếp cho Marcus gần hết túi não thứ ba, đột nhiên anh

nắm lấy cổ tay tôi. “Angel”, anh nói, giọng khản đặc. “Không sao
chứ?”

Tôi suýt nữa thì cười vang trong cảm giác nhẹ nhõm cuồng loạn.

Anh vẫn là Marcus, và tôi là người đã cứu cả hai. Chưa bao giờ tôi
nghĩ điều đó có thể xảy ra. “Ừ. Vẫn ngon lành. Anh còn đói không?”

Marcus gắng sức ngồi dậy, rồi tựa vào xe. “Đệch, vẫn còn.

Nhưng anh có thể trụ được nếu em hết dự trữ rồi.”

Tôi lấy ra hai túi nữa, đưa một túi cho anh và cười toe toét. “Ăn

đi. Gần đây nói chung em đã vớ được mỏ vàng.”

Tôi tựa vào xe ngay bên cạnh Marcus trong khi cả hai cùng ăn.

Một bầu yên lặng lạ lẫm và dễ chịu buông xuống.

“Em đã giết Ed à?” Một lúc sau, Marcus cất tiếng hỏi. Giọng

anh thoải mái như thể đang hỏi xem tôi có tìm thấy chìa khóa xe
không vậy, nhưng tôi có thể thấy vẻ day dứt đau đớn trong mắt anh.

“Không”, tôi trả lời. “Em... em đã muốn làm thế. Nhưng không

phải vì em muốn ngăn không để anh ấy giết thêm người khác, hay
là để trả thù. Ý em là, em có muốn như thế, nhưng...”

“Em muốn giết cậu ta vì bộ não”, Marcus nói.

Tôi nhăn mặt. “Phải. Và em nghĩ hẳn em đã làm thế nếu anh

không cựa quậy.” Tôi nuốt cục nghẹn trong cổ họng xuống.
“Chuyện đó, ừm, nói chung đã khiến em khiếp vía.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.