KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 352

“Em có muốn vào trong không?”, anh hỏi.

“Có”, tôi trả lời. “Nhưng em phải xử lý một chuyện trước đã.”

“Là bố em.” Đó không phải câu hỏi, và tôi nhẹ cả người khi thấy

vẻ thấu hiểu rõ ràng trong mắt anh. “Em sẽ quay lại sau khi xong
chuyện chứ?”

Tôi mỉm cười, nhẹ nhõm vì rất nhiều lý do. “Anh biết mà.”

Bố đang ngồi trên thềm khi tôi ngoặt xe vào nhà. Một tay bố

cầm bia, còn tay kia cầm điếu thuốc, nhưng tôi chẳng thấy có
lon rỗng nào cạnh ghế. Bố nhìn tôi ra khỏi xe rồi bước lên nhà,
gương mặt lộ vẻ trông chờ thận trọng và gần như đau đớn.

“Không nghĩ là mày có đủ gan để quay về nhà”, bố nói khi tôi

bước lên mấy bậc thềm, nét mặt tỏ vẻ nhạo báng như kiểu biết
mình cần phải làm thế. “Chẳng còn thằng nào mày có thể bán
thân để nó cho ở nhờ nữa hả?”

Tôi chỉ có thể cười. Tôi đã đánh mất nỗi sợ hãi trước bố. Tôi

cũng biết rằng mình không còn bị ràng buộc với bố nữa. Dù có
đến ở với Marcus hay ngủ trong xe, tôi biết mình vẫn có sự lựa
chọn. “Cách đó không còn hiệu quả nữa đâu. Con thực sự chẳng quan
tâm bố nghĩ gì về con. Con biết mình không phải đồ bỏ đi.” Tôi
tựa người vào một cột chống thềm và khoanh tay ngang ngực. “Bố
mới là người cần đến con.”

Bố quắc mắt lại. “Tao có đủ tiền để sống. Tao đếch cần cái

trò nhảm nhí biết-tuốt của mày.”

“Dẹp hết đi, bố ạ”, tôi nói. “Chuyện này không liên quan đến

tiền bạc, bố biết mà. Bố chẳng có ai cả. Chỉ có mỗi con. Bố có
đếch ai để viện đến nếu con bỏ bố đi mãi mãi đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.