KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 48

Tuy nhiên, tôi nhìn thấy chiếc ví lúc bước lên nhà, ngay chính

giữa các bậc thềm.

Tôi nhặt nó lên, vô cùng hoang mang. Tôi chắc chắn tối qua và

sáng nay nó không nằm ở đây. Chẳng thể nào tôi lại không thấy nó
được, ngay cả trong cơn vội vàng hoảng loạn lúc sáng. Nhanh chóng
kiểm qua, tôi thấy mọi thứ vẫn còn nguyên - bằng lái, thẻ ghi nợ và
thậm chí cả ba mươi ba đô la tiền mặt mà tôi đã nhét vào đó trước
khi đến quán bar cũng vẫn còn.

“Cái khỉ gì thế này”, tôi lầm bầm. Địa chỉ nhà tôi có trên bằng

lái nên cũng chẳng bí ẩn gì mấy khi cái ví nằm ở đây. Tôi vẫn không
biết mình đã loằng ngoằng đánh mất ví ở chỗ nào, nhưng ít ra nó
cũng được một người lương thiện nhặt được. Lương thiện hơn tôi, tôi
phải thừa nhận như thế. Nếu là tôi thì có thể tôi sẽ bỏ công trả lại
cái ví, nhưng chắc hẳn sẽ xơi luôn ba mươi ba đô la.

Tôi đoán mình may mắn vì vẫn còn những người tốt hơn tôi trên

thế giới này. Mặc dù để đạt được thành tựu đó, người ta cũng chẳng
cần phải cố gắng lắm đâu.

Tôi liếc nhìn quanh, biết đâu nhà hàng xóm bên cạnh đã ra

ngoài và có thể nhìn thấy gì đó. Chúng tôi sống ở ngay ven đường
cao tốc, tại một con phố cụt dài một dặm lổn nhổn ổ gà, chỉ có
khoảng chục ngôi nhà. Từ thềm trước, tôi hầu như không thể thấy
mấy nhà hàng xóm qua lùm thông, nhưng lại nhìn được ngôi nhà
bên kia đường một cách rõ ràng. Và ngôi nhà đấy cũng nằm trong
tầm nghe ngon lành, chiểu theo hàng đống lần trong nhiều năm
qua, họ đã gọi cảnh sát đến nhà tôi. Phàn nàn về mọi thứ, từ nhạc
to đến rác rưởi trên sân nhà, hay thi thoảng là những trận gào thét
giữa hai bố con tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.