KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 67

thành người hùng của tôi, bất chấp thực tế là anh ấy hơi bị phấn
khởi quá thể đáng vào lúc năm giờ sáng.

Tôi gác điện thoại lên bàn đầu giường, rồi thọc tay vào mái tóc

rối bù lộn xộn.

Khao khát được nằm xuống gần như choáng ngợp, nhưng tôi

biết nếu làm thế thì chỉ trong vài giây, tôi sẽ ngủ thiếp đi. Và chỉ
trong vài giờ, tôi sẽ bị sa thải. Đã vài lần tôi bị cảnh cáo rằng
“không đáp ứng được nhiệm vụ kịp thời” là nguyên do dẫn đến việc
ngay lập tức chấm dứt hợp đồng.

“Chỉ còn hai tuần nữa thôi”, tôi quắc mắt lẩm bẩm trong khi

buộc mình phải ra khỏi giường. Thế nhưng, cho đến giờ, thì chắc
chắn công việc này ăn đứt đuôi con nòng nọc so với việc làm thu
ngân ở một cửa hàng tiện dụng. Mặc dù cửa hàng tiện dụng thì có ít
giòi bọ hơn. Thường là vậy.

Một mùi hôi thối thoảng qua khi tôi lê bước dọc theo hành lang

dẫn đến phòng tắm. Tuyệt. Một con chuột khác chết trong tường.
Ngôi nhà bố con tôi ở là... chậc, “hố xí” là một cách mô tả tương
đối chính xác. Có một tầng lợp mái tôn cùng các bậc thềm trước
mục nát. Một nửa số cửa sổ bị nứt vỡ và được gắn lại bằng băng
keo dán, nửa còn lại thì bẩn đến nỗi hầu như chẳng thể nhìn được gì
qua đó.

Tôi cứ tự nhủ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ nhấc mông lên, và

chí ít cũng phải lau dọn tử tế gian bếp cùng mấy phòng tắm,
nhưng không hiểu sao tôi chẳng bao giờ tìm được động lực để biến ý
định đó thành hành động. Tôi cũng lau chùi các thứ đủ để nó không
hoàn toàn biến thành chất độc, nhưng sẽ chẳng đời nào cảm thấy
thoải mái khi có người ghé thăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.