KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 69

chóc. Nhưng chẳng còn thời gian để tắm thêm lần nữa. Tôi xịt ít
nước hoa, nhưng nếu tính đến tất cả những gì có thể ngửi thấy thì
hẳn tôi có thể phải phun thứ nước ấy lên khắp người. Tôi quắc
mắt và kiềm chế để không xịt thêm lần hai. Nếu khứu giác của
tôi có vấn đề, tôi sẽ mắc phải nguy cơ hạ gục Derrel bằng thứ mùi
kết hợp dễ thương của thứ gì đó chết chóc cùng với quá nhiều
hương hoa.

Bụng dạ sôi lên khi tôi quay trở lại phòng ngủ để mặc quần kaki

và áo đồng phục của Viện Kiểm thi. Tôi mở tủ lạnh lấy một chai
nước giải khát-cà phê, trước khi nhớ ra là mình đã nốc chai cuối
cùng vào hai ngày trước. Hay là ba nhỉ? Bố khỉ. Lúc này mà có được
cảm giác năng lượng tràn trề kỳ diệu đó thì tuyệt biết bao.

Đóng tủ lạnh lại, tôi quỳ rạp và thò tay xuống dưới gầm giường,

mò mẫm tìm chai thuốc nhét giữa đám lò xo. Tôi lôi nó lên, mở
nắp, đổ ra hai viên màu trắng thuôn thuôn. Nhét phần còn lại vào
trong chai và trả nó về nơi cất giấu.

Nước giải khát-cà phê không phải là thứ duy nhất có thể nâng đỡ

tôi. Tôi lấy một lon bia từ trong tủ lạnh và nuốt số thuốc xuống,
cất trả lon bia đã mở vào tủ. Nó sẽ nhạt toẹt khi tôi về nhà, nhưng
thế còn hơn là bỏ phí.

Tay cầm giày, tôi tiến ra cửa trước nhẹ nhàng hết mức có thể.

“Mày trốn đi cái chỗ chết tiệt nào vào giờ này hả?”

Bố khỉ. Tôi quay lại và thấy bố đang ngồi trên chiếc ghế thư

giãn bẩn thỉu, tay cầm một lon bia đã mở. Nhiều chồng lon rỗng
vất bừa bãi cạnh ghế. Chắc đêm qua bố đã đến quán bar và bị
tống cổ khi họ đóng cửa lúc bốn giờ sáng, rồi về nhà lại tiếp tục
uống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.