KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 70

“Con chẳng trốn đi đâu cả”, tôi trả lời. “Con bị gọi đi làm và đang

cố không làm bố thức giấc.”

Miệng bố cong lên thành vẻ quàu quạu. Bố chỉ mới gần năm

mươi, nhưng cả hai thập kỷ bia rượu kết hợp với vết thương mười
năm trước hồi còn làm ở giàn khoan dầu ngoài biển, đã khiến bố
trông già hơn nhiều. Bộ râu nham nhở cố che đi quai hàm xệ, còn
đôi mắt nâu nhạt dường như chẳng có lúc nào là không đờ đẫn. Bố
vẫn mặc cái quần bò tả tơi từ ngày hôm qua, nó mắc lại trên cặp
hông xương xẩu và dưới cái bụng hơi xệ ra. Không mặc áo. Chỉ có bộ
ngực xanh xao nhão nhoẹt và hai cánh tay khẳng khiu.

“Hết điện thoại rồi lại tắm táp, ngủ thế quái nào được.” “Ơ

thế ạ, con xin lỗi.” Tôi thả giày xuống sàn rồi thọc chân vào đó.
“Lần tới con sẽ chẳng buồn nhẹ nhàng nữa, vì rõ ràng có cố cũng
chả đi đến đâu.” Dù sao thì bố cũng có cần nghỉ ngơi hay tỉnh táo
làm cái quái gì đâu?

“Cái công việc chó chết đấy đã trả lương cho mày chưa?” Bố

vừa chăm chú nhìn tôi vừa châm thuốc. “Hay mày mua thuốc hết
sạch rồi?”

Cúi người xuống, tôi siết dây giày thật chặt. “Con vẫn chưa nhận

lương”, tôi nói dối. “Chắc là cuối tuần này.”

Tôi thực sự không muốn tranh luận chuyện lương lậu với bố lúc

này. Bố cứ mong tôi sẽ chia cho bố nửa số tôi kiếm được để trả
“tiền thuê nhà” và các chi phí, toàn là thứ láo khoét, bởi ngôi nhà cũ
ngu xuẩn này đã được thanh toán từ hơn cả thập kỷ trước rồi, vì thực
ra nó thuộc về ông bà nội, và bố được thừa hưởng khi ông bà qua
đời. Hơn nữa, hàng tháng bố vẫn được nhận tiền trợ cấp tàn tật -
cũng là thứ láo khoét và số ấy được dùng để trang trải các loại phí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.