KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 71

dịch vụ, đồ ăn cùng những thứ tương tự thế. Bố chỉ muốn có tiền
của tôi để được say xỉn thôi.

Chuyện tôi thường xuyên tiêu tiền để phục vụ cho việc say xỉn,

hay phê thuốc, chẳng liên quan gì đến điều này. Đấy là số tiền
chết tiệt của tôi, thế nên nó phải được để dành nhằm đem đến
niềm sung sướng chết tiệt cho tôi chứ nhỉ?

“Thế cái lũ quái đản dở người như mày thì được trả bao nhiêu?”

Bố hỏi, vẫn nhìn tôi chăm chú.

“Con chẳng biết”, tôi trả lời, vẫn tập trung vào việc buộc dây giày.

“Đây là một chương trình đặc biệt... một phần trong chương trình
quản thúc của con.” Lại nói dối nữa. Hôm qua tôi đã được trả lương
cho tuần làm việc đầu tiên, và suýt nữa chết ngất khi thấy số
tiền ấy. Còn hơn cả gấp đôi những gì tôi từng kiếm được ở bất kỳ
nơi đâu. Tôi chẳng hề có ý định cho bố biết là mình đang kiếm
được cái gì.

“Nghe nhục nhỉ”, bố nói, rồi uống một ngụm bia lớn và tiếp

theo rít một hơi thuốc. Tàn thuốc rơi xuống bộ ngực lõm, nhưng
bố chẳng thèm bận tay phủi nó đi. “Sao mày lại nộp đơn làm công
việc đấy? Sao mày không giữ được một công việc chó chết thực sự
hả? Hay đấy là nơi duy nhất chịu nhận một con nghiện?” Bố quắc
mắt lại. “Chỉ có đồ quái đản mới muốn chạm tay vào xác chết.”

“Chậc, thế chắc con gái bố là đồ quái đản rồi”, tôi vừa đứng

dậy vừa đáp trả. “Mà như thế thì bố là gì đây nhỉ?” Đây không phải
là lần đầu tiên bố miệt thị tôi. “Quái đản” là khá hiền hòa so với
các tiêu chuẩn của bố rồi.

Tôi sải bước tránh xa khỏi bố rồi mở chạn thực phẩm trong nhà

bếp, lầm bầm chửi thề khi hai cái lọ đựng dưa góp trống không
bất ngờ đổ nhào xuống và lăn ngang qua sàn bếp. Một trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.