KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 73

Mà là chuyện người ta biết lâu nay tôi đang thèm muốn cái gì.

”Quái đản” là từ chính xác...

Tôi vo viên tờ giấy rồi nhét nó tít sâu trong túi áo. Tim tôi nện

thình thịch trong sự pha trộn giữa nỗi khiếp sợ cùng lòng trông
ngóng khi nổ máy xe và lái ra khỏi nhà. Không, chuyện này thật điên
rồ. Làm thế quái nào người ta biết được lâu nay tôi đang đấu
tranh với nỗi thèm khát được đánh chén... não người?

Nhưng kẻ viết lá thư này đâu thể nhắc đến thứ gì khác nữa?

Thường thì nếu thèm thứ gì tôi sẽ ăn ngay. Đơn giản. Tôi không cần
người khác bảo tôi là chuyện đó chẳng sao đâu và tôi cứ làm thế đi.

Nhưng lâu nay tôi thèm não. Mùi của nó giống như chocolate,

như bánh cookie, như bích quy, như nước sốt thịt, như mọi thứ khác
có mùi vị tuyệt cú mèo. Mỗi lần phải chạm vào một bộ não là tôi
gần như phát điên lên. Tôi đã phải đấu tranh với cơn thèm khát này
theo cái cách mà mình chưa bao giờ phải trải nghiệm với cơn thèm
thuốc hay say xỉn.

Như để chế nhạo tôi, cái bụng chọn đúng lúc này để sôi lên. Dẹp

đi! Tôi thầm rên rỉ. Tôi xé túi Pop-Tarts bằng răng và ăn lấy ăn để,
mặc dù nó đã chớm ôi và vô vị đến nỗi như ăn bìa các tông vậy. Có lẽ
mấy viên thuốc mà tôi uống lúc nãy sẽ có tác dụng. Trước đây
chúng luôn thành công trong việc giết chết cảm giác thèm ăn trong
tôi, vậy nên hy vọng chúng cũng sẽ giúp tôi giết chết cơn đói chết
tiệt này.

Hay thay vào đó, có lẽ tôi chỉ cần phương thuốc chống rối

loạn mà thôi.

Nếu thèm thì cứ ăn thôi. Tôi lắc đầu. Tôi đã trở nên thoải mái

với ý nghĩ rằng công việc hiện tại là một thứ thay thế cho trò cải tạo,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.