KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 75

thật kỳ lạ hết sức vì tôi vẫn thường cảm thấy tác dụng của chúng
trong khoảng mười phút sau khi uống, mà giờ thì dễ đã qua cả nửa
giờ rồi ấy chứ.

Tôi vội vàng đi về phía ngôi nhà, thầm rủa bản thân vì không

đem theo nhiều thuốc hơn. Mặc dù với vận rủi trong người, mình sẽ
uống nhiều hơn và rồi lại bị sốc thuốc lần nữa, tôi thở dài nghĩ
thầm.

Cơn đói cồn cào ngu xuẩn làm tôi phân tâm đến nỗi thậm chí

còn chẳng thấy bậc thềm trước nhà. Tôi trượt chân, và chỉ nhờ một
bàn tay mạnh mẽ bất chợt nắm lấy cánh tay mình, tôi mới được
cứu khỏi màn chổng kềnh nhục nhã.

“Cẩn thận đấy”, một giọng trầm trầm khẽ vang lên.

Tôi níu lấy bàn tay ấy và vật lộn để lấy lại thăng bằng rồi tự

đứng vững. “Cảm ơn anh”, tôi nhăn mặt xấu hổ, đứng thẳng dậy và
nhìn lên. Rồi tôi đông cứng. Một tay cớm. Bố khỉ, là một tay cớm.

Hắn ta thả tôi ra và lùi lại trong khi tôi cố nhấn chìm ngọn lửa

báo động theo bản năng ngu ngốc đang bắn xuyên qua người. Sau
hai tuần làm công việc này cùng vài tá hiện trường tử vong, lẽ ra tôi
phải quen với việc liên tục va phải cớm rồi mới đúng, nhưng đây là
lần đầu tiên tôi ở gần và giao tiếp với một người. Hơn nữa, tay
cớm này khá là bảnh.

Tôi thường chẳng có hứng thú với thể loại đàn ông mặc sắc phục,

nhưng tay này thì ngon lành. Hắn chẳng có tí mỡ thừa nào. Cả tóc
lẫn mắt đều sẫm màu, nhưng hắn không phải là người Ý, Ả Rập
hay mấy người kiểu ấy. Tôi liếc nhanh nhìn bảng tên của hắn. M.
Ivanov. Phải người Nga không nhỉ? Điều đó sẽ giải thích...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.