KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 79

“Thế thì hay quá.” Ánh mắt anh ta quét khắp người tôi, thoáng

dừng lại ở cái logo Viện Kiểm thi trên áo. Tôi có thể thấy vẻ thắc
mắc xuất hiện trong mắt anh ta: Làm thế quái nào tôi có thể vớ
được công việc này? Tôi vật lộn cố nghĩ ra gì đó có vẻ hợp lý, nhưng
thật nhẹ cả người khi anh ta hình như nhận thấy tôi không thoải mái
nên liền bỏ qua không hỏi nữa. “Chà, tôi phải lượn thôi”, anh ta nói,
liếc mắt về phía cửa. “Cô bảo trọng nhé.”

Tôi gật đầu và cố nặn ra một nụ cười khi anh ta tiến về phía

cửa. Ngay khi anh ta đi mất, tôi liền thở phào rồi tựa vào tường.
Thật rầy rà... Đầu tiên là tay cớm đã bắt giam tôi, sau đó là gã
nhân viên cứu hộ từng giúp tôi khỏi vô tình tự đâm đầu vào cái
chết. Tôi thậm chí còn chẳng muốn nghĩ đến điều thứ ba có thể là
gì nữa.

Tôi thầm rên lên khi một luồng hơi quá quen thuộc lọt vào mũi.

À ừ, mùi hôi như xác chết một tuần tuổi thì sao đây?

Derrel đến chỗ tôi với một túi giấy trên tay, và chìa khóa trên

tay kia. Tôi có thể thấy mũi anh ấy chun lại nhưng thật may mắn
làm sao, có vẻ như anh ấy không liên kết mùi hôi thối ấy với sự
hiện diện của tôi. “Được rồi, chúng ta sẽ tiếp nhận ông ta”, Derrel
nói. “Cô không phiền nhét cái này vào trong hộp an toàn ở phía sau
chiếc Durango trên đường ra ngoài lấy cáng và túi đựng xác chứ?”

“Ô kê thôi”, tôi nói, cầm lấy cái túi và chìa khóa từ Derrel. “Cái

gì thế?”

“Toàn bộ thuốc thang của ông ta. Viện Kiểm thi thu thập và xử lý

mấy thứ này.”

Tôi chớp mắt. Cảm giác có cả tá lọ trong cái túi ấy. “Họ quăng

hết đi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.