KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 82

K

CHƯƠNG 7

hông mong gì hơn là được biến khỏi chỗ này, tôi liền chuyển
người chết vào trong túi, đưa lên cáng và tống vào sau xe tải
trong thời gian kỷ lục. Derrel ném cho tôi ánh mắt khôi hài,
nhưng ơn trời, anh ấy không nói gì đến chuyện trông tôi như
kiểu tội lỗi chồng chất đầy mình. Ít nhất cho đến lúc tôi

sẵn sàng chất cái xác lên xe thì hội cớm và đội cứu thương đã rời đi
rồi. Nếu Ivanov vẫn còn ở đó, chắc hẳn tôi sẽ làm gì đần độn như
kiểu đánh rơi cái xác, nghĩa là cuối cùng tôi cũng chứng minh với
mọi người rằng không thể tin tưởng được tôi trong bất kỳ chuyện gì.

Ngay khi lên đường và quay trở về nhà xác, nỗi căng thẳng trong

tôi dần dịu đi, để rồi bị thay thế bởi cơn đói cồn cào, quặn thắt.
Tay tôi siết chặt lấy vô lăng, và sự việc chẳng khá hơn khi tôi cứ
nghĩ là mình có thể ngửi thấy mùi xác chết ở đằng sau xe tải.
Trong khi dạ dày gầm lên khuyến khích, tôi nghiến chặt răng và
miệng bắt đầu chảy dãi. Trong cái sọ đó là bộ não mới đáng yêu
làm sao! Có lẽ tôi có thể tấp xe vào lề đường rồi dùng cái móc lốp
để đập vỡ hộp sọ, kiểu như sọ dừa ấy. Tôi có thể múc ra đầy tay cái
thứ ngon lành, thơm phức...

Tôi hít vào thật mạnh, tuyệt đối kinh hoàng trước chiều hướng

suy nghĩ của bản thân. Tôi sẽ bị đuổi cổ chắc luôn nếu xuất hiện ở
nhà xác cùng thi thể với cái đầu rỗng không. Và nếu bị đuổi, tôi
chắc đét mình sẽ vào tù, và rồi...

“Ôi Chúa ơi”, tôi rên lên. Tôi không khiếp sợ trước ý nghĩ đánh

chén não người. Tôi chỉ lo lắng làm sao có thể giải thích được về cái
lỗ trên đầu xác chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.