Tôi cẩn thận tháo cái túi ni lông và mở nó ra. Tôi không hề liếc
mắt đến các phần nội tạng khác. Tôi chẳng thấy kinh tởm gì
mấy thứ ấy, đơn giản là chúng không gợi chút hứng thú nào đối
với tôi. Các khoanh não kia mới thu hút tôi. Phần lớn bộ não đã được
xắt ra thành các khoanh ngay ngắn dày khoảng hơn một phân
trong quá trình mổ xác. Trông nó như những miếng bánh pudding
được ngâm trong nước xi-rô quả mâm xôi ấy.
Không có nghĩa là tôi cần phải so sánh. Tôi chẳng cần phải
chuẩn bị tinh thần để ăn món ấy. Tôi hoàn toàn bị cơn đói chế
ngự, và điều tiếp theo tôi biết là mình đang đánh chén miếng thứ
hai, và cảm thấy ngon tuyệt cú mèo. Tôi nhắm mắt lại trong cảm
giác mê li. Cảm giác ấy gần như cơn phê mà một số loại thuốc có
thể đem lại, và tôi hiểu rõ về thuốc, ngoại trừ chuyện này chẳng
hiểu sao lại có cảm giác... sạch sẽ hơn.
Thế đấy, tôi điên thì cũng có sao chứ? Cảm giác này thật mê tơi.
Cơn đói biến mất. Còn hơn là biến mất. Tôi thấy lanh lợi, tỉnh
táo, sống động và tuyệt đối thỏa mãn. Tôi cảm thấy tuyệt diệu...
Mắt tôi vụt mở. Tôi có thể cảm thấy các mẩu câu đố lắp vào
đúng chỗ khi miếng não cuối cùng trôi xuống cổ họng. Tôi biết
cảm giác này. Món nước giải khát-cà phê... những khoanh dinh dính
với độ đặc tương tự ấy... do chính kẻ bí mật đã bảo tôi thuận theo cơn
đói khát trong người đưa cho...
Ôi, khốn kiếp. Tôi đã ăn não người trong suốt hai tuần qua.
Và còn thích nữa.
Tôi không thể bắt trí óc mình phân tích ra điều này có nghĩa là
gì. Tôi không muốn biết điều này có nghĩa là gì. Đó phải là một
kiểu bệnh gì đấy, đúng không? Ý tôi là, bất kỳ lý do nào khác sẽ
đều là điên rồ.