KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 86

Đ

CHƯƠNG 8

stress trong tôi cao ngất ngưởng đến nỗi khi điện thoại đổ

chuông, tôi thực sự ré lên và suýt nữa thì tung cái túi chứa hộp
đựng não lên trời. Hờ, cảnh tượng đó hẳn sẽ bày ra một bãi
chiến trường ấn tượng.

Tôi hít vào thật sâu, gắng sức trấn an trái tim đang phi

nước đại, rồi lôi điện thoại ra khỏi túi. “A lô?”

“Ái chà, Angel. Derrel đây. Không sao chứ hả? Nghe cô em như bị

hụt hơi ấy.”

Ơ

n trời là nghe tôi bị giống hụt hơi chứ không phải... điên mẹ nó

rồi. Tôi hít tiếp một hơi thật dài. Điên, nhưng ít ra tôi không còn
đói ngấu nữa. Và tôi thấy lòng phơi phới. Ấy thế nhưng, sau
những gì mình vừa làm mà tôi vẫn có cảm giác tuyệt cú mèo như thế
thì thật là khốn kiếp, đến nỗi tôi gần như cảm thấy tồi tệ hơn.

Không, tôi thấy phơi phới. Chẳng thể phủ nhận điều đó. Chuyện

này có nói kiểu gì cũng không đúng được. “Ừm, ờ, xin lỗi”, tôi nói.
“Điện thoại để ở phòng bên nên em phải chạy từ phòng lạnh sang.”

“Khốn thật, cô cứ mặc kệ rồi gọi lại cho anh sau thì có sao”,

Derrel vui vẻ nói. “Dù gì đi nữa, anh gọi để xem cô đã xong việc ở
đấy chưa, vì anh định đi kiếm gì đó ăn sáng muộn và định hỏi xem
cô có muốn đi cùng không.”

“Đi chứ sao không”, tôi đáp lại như cái máy, rồi cảm thấy một

cơn kích động. Tôi vừa mới ăn não xong, và giờ tôi định ngồi xuống
ăn những món thông thường như một người bình thường ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.