KHỞI SINH CỦA CÔ ĐỘC - Trang 10

Tôi đã hiểu được rằng chẳng có gì khủng khiếp hơn việc phải đối mặt với

đồ đạc của một người đã chết. Đã thành sự bất biến: chúng chỉ có ý nghĩa
trong cuộc đời đã dùng tới chúng. Khi cuộc đời đó hết, mọi điều thay đổi,
cho dù chúng vẫn y như cũ. Chúng ở đó mà cũng không ở đó: những bóng
ma hữu hình, bị mắc kẹt lại trong thế giới mà chúng chẳng còn thuộc về.
Thứ để lo đến, chẳng hạn, là một tủ đầy quần áo lặng lẽ chờ người đàn ông
sẽ chẳng bao giờ mở cửa trở về mặc lại chúng ư? Hay một trong những gói
bao cao su nằm chen giữa những ngăn kéo đầy ắp đồ lót và tất vớ? Hay một
chiếc máy cạo râu chạy điện nằm trong phòng tắm, vẫn còn ken đầy vụn râu
từ lần cạo cuối cùng? Hay cả tá lọ nhuộm tóc rỗng được giấu kín trong
những chiếc va-li du lịch? – đột nhiên phơi bày ra những thứ người ta không
mong muốn nhìn thấy, không mong muốn được biết. Có chút xót xa trong
đó, và có cả chút gì đó rùng rợn. Tự thân chúng chẳng có ý nghĩa gì, như
mấy thứ dụng cụ nấu ăn từ một nền văn minh đã biến mất. Nhưng chúng
cũng nói lên điều gì đó với chúng ta, sờ sờ ở kia không phải là những đồ vật
mà là những mảnh sót lại của ý nghĩ, của ý thức, tượng trưng cho sự trơ trọi
của một người đàn ông đã tự đưa ra quyết định cho bản thân: hoặc là nhuộm
tóc, hoặc là mặc chiếc áo kia, hoặc là sống, hoặc là chết. Và sự phù phiếm
của tất cả những thứ từng ở đó là cái chết.

Mỗi khi tôi mở một ngăn kéo hoặc cụng đầu vào một chiếc tủ, tôi lại thấy

mình như kẻ đột nhập, như tên trộm đang xới tung những góc bí mật trong
tâm trí một con người. Tôi cứ mong cha mình bước vào, nhìn chằm chằm
vào tôi với vẻ không tin nổi, và hỏi tôi nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy.
Việc cha không thể phản đối dường như không công bằng lắm. Tôi không có
quyền xâm nhập vào chốn riêng tư của ông.

Một số điện thoại được ghi vội vàng nguệch ngoạc trên một tấm danh

thiếp có ghi chú rằng: H. Limeburg - Thùng rác các loại. Những tấm ảnh
chụp cha mẹ trong tuần trăng mật ở thác Niagara, năm 1946: mẹ căng thẳng
ngồi trên lưng con bò để chụp những tấm ảnh hài hước chẳng bao giờ gây
buồn cười, và một cảnh bất chợt phi thực về thế giới, thậm chí từ thời tiền
sử. Một tủ đầy búa, đinh, và hơn hai chục cái tua-vít. Một giá chất đầy
những tấm séc đã bị hủy bỏ từ năm 1953 và những tấm thiệp tôi nhận được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.