KHỞI SINH CỦA CÔ ĐỘC - Trang 119

tầm giờ ấy, và cô bảo họ đến đó ngay. Không rõ vì cô mới vào nghề, hay vì
bản tính hăm hở của mình, cuộc thăm khám của cô với cậu bé khiến A. và
vợ anh rơi vào cơn hoảng sợ. Cô bảo cậu bé đứng lên bàn, nghe nhịp tim,
đếm số lần thở của cậu trong mỗi phút, quan sát lỗ mũi, ánh xanh trên da
mặt cậu bé. Rồi điên cuồng chạy vào trong văn phòng, cố gắng dựng lên một
cái máy trợ thở phức tạp: một cỗ máy bơm hơi với vải trùm, làm người ta
nhớ lại một chiếc máy chụp ảnh từ thế kỷ mười chín, nhưng cậu bé không
chịu chui đầu vào trong tấm trùm, và tiếng huýt của hơi nước lạnh làm cậu
sợ. Cô bác sĩ bèn thử một mũi adrenalin. “Chúng ta sẽ thử mũi này,” cô nói,
“và nếu nó không có tác dụng thì ta sẽ tiêm cho cháu mũi khác.” Cô đợi vài
phút, làm lại một lượt đo đếm nhịp thở lần nữa, và rồi tiêm cho cậu mũi thứ
hai. Vẫn không có tác dụng gì. “Thế đấy,” cô bảo. “Chúng ta phải đưa cháu
đến bệnh viện thôi.” Cô thực hiện cú điện thoại cần thiết, và với một thứ
năng lượng rần rần như thể đã thu hết mọi thứ trên đời vào cơ thể bé nhỏ của
mình, cô bảo A. và vợ anh theo chân cô đến bệnh viện, tới đâu, làm gì, và
rồi dẫn họ ra ngoài, nơi họ rời đi với những chiếc xe khác nhau. Phán đoán
của cô là bệnh sưng phổi với phức hợp hen suyễn – điều mà sau này, với
việc chụp X quang và những bài xét nghiệm đàng hoàng tại bệnh viện, đã
được xác nhận là đúng.

Cậu bé được đặt vào phòng chăm sóc đặc biệt ở khu bệnh nhi, tiêm thuốc

và thăm khám bởi các y tá, không thể la hét khi thứ thuốc lỏng chảy xuống
cổ họng, được truyền và đặt vào trong một chiếc cũi rồi được chụp kín với
một lớp màn chụp bằng nhựa trong suốt – mà làn khói ô-xy lạnh được
truyền qua một chiếc van trên thân màn. Cậu bé nằm trong chiếc màn ấy
trong ba ngày ba đêm. Cha mẹ được phép liên tục ở cạnh cậu, và họ thay
phiên nhau ngồi cạnh chiếc cũi, đầu và tay thò xuống dưới cái màn, đọc sách
cho cậu nghe, kể chuyện, chơi trò chơi, khi người kia ngồi trong phòng đọc
sách dành riêng cho người lớn, quan sát gương mặt của những bậc cha mẹ
khác đang có con nằm viện: không ai trong số những người xa lạ ấy dám bắt
chuyện với người khác, khi tất cả họ chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, và nói
về chuyện ấy chỉ có thể làm nó tồi tệ hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.