KHỞI SINH CỦA CÔ ĐỘC - Trang 13

vào ngay khoảnh khắc tôi thảy chúng vào chiếc xe, tôi đã đi đến ngưỡng gần
nhất với sự khóc. Còn hơn cả việc nhìn thấy cỗ quan tài hạ xuống dưới
huyệt, hành động vứt bỏ những chiếc cà-vạt ấy trong mắt tôi mới là hiện
thân cho khái niệm chôn vùi. Tôi cuối cùng cũng hiểu ra cha mình đã chết.

* * *

Ngày hôm qua, một đứa trẻ con nhà hàng xóm đã tới đây chơi với Daniel.

Một cô bé chừng ba tuổi rưỡi gần đây mới khám phá ra là người lớn cũng có
thời là trẻ con, và thậm chí chính cha mẹ của cô cũng có cha mẹ. Có một
lúc, cô bé nhấc ống nghe điện thoại lên và tiến hành một cuộc trò chuyện
tưởng tượng, rồi quay sang tôi nói, “Chú Paul, là cha của chú. Ông muốn nói
chuyện với chú.” Thật là kinh hoàng, tôi chợt nghĩ: có một con ma ở đầu dây
bên kia, và ông ta thực sự rất muốn nói chuyện với tôi. Phải mất một lúc tôi
mới có thể đáp. “Không,” cuối cùng tôi cũng lắp bắp thành câu. “Không thể
là cha chú được. Hôm nay ông không gọi điện được đâu. Ông ở nơi khác
rồi.”

Tôi đợi đến khi cô bé đặt ống nghe xuống và bước ra khỏi phòng.

* * *

Trong chiếc tủ ở phòng ngủ của cha, tôi tìm được hàng trăm tấm ảnh –

được cất giấu kỹ trong trong những phong bì làm từ xơ chuối đã bạc màu,
dán lên các tấm giấy đen của những album đã bong sờn, nhồi nhét bừa bãi
trong các ngăn kéo. Nhìn vào cách mà chúng được cất đi, tôi đoán ra cha
chẳng bao giờ ngó ngàng đến chúng, hay thậm chí còn quên bẵng là chúng ở
đó. Một cuốn album cực lớn, bọc bằng vải da hảo hạng với hàng chữ khắc
bằng vàng trên bìa – Đây là Cuộc đời chúng ta: Nhà Auster – hoàn toàn
chẳng có gì bên trong. Ai đó, có thể là mẹ tôi, đã có lúc vất vả cực nhọc đặt
làm album này, nhưng chẳng buồn bận tâm lấp đầy nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.