KHỞI SINH CỦA CÔ ĐỘC - Trang 166

đèn chiếu sàn và những nốt trầm được tạo ra bằng cách thổi tù và và kèn
contrabass khi một nhóm người xuất hiện từ cả hai bên cánh gà mặc áo
choàng đen và huơ cao những thứ trông giống dao găm. Rồi vài người khác
chạy lên sân khấu và bắt đầu kéo theo cô trinh nữ đã từng mặc đồ trắng giờ
chuyển sang màu xanh nhạt. Họ không kéo cô đi luôn, mà còn tốn nhiều thì
giờ ca hát với cô, cho đến phút cuối cùng họ cũng kéo cô đi, và ở hậu cảnh
có cái gì đó bằng kim loại đập loảng xoảng ba lần, tất cả mọi người quỳ
xuống hát một bài cầu nguyện. Tất cả những hành động ấy liên tục bị gián
đoạn bởi tiếng hò hét hứng khởi của khán giả.”

Cũng có một phương cách tương tự và đối lập khác để nhìn vào thế giới

dù nó chỉ đơn thuần là một sự mở rộng của trí tưởng tượng. Cả chuyện này
cũng xảy ra với A., nhưng anh khinh ghét việc phải chấp nhận nó như một
cách giải quyết đúng đắn. Giống như tất cả mọi người, anh khao khát một ý
nghĩa. Giống như tất cả những người khác, cuộc đời anh quá vụn vặt đến nỗi
mỗi lần anh thấy sự liên kết giữa hai mảnh vỡ anh sẽ cố tìm kiếm ý nghĩa
cho sự kết nối ấy. Sự kết nối ấy có tồn tại. Nhưng gán cho nó ý nghĩa, nhìn
lên khỏi thực tế đơn giản là nó có tồn tại, thì cũng là xây dựng một thế giới
tưởng tượng giữa lòng thế giới thực, và anh biết nó sẽ không đứng vững.
Vào khoảnh khắc can đảm nhất, anh ôm trọn lấy sự vô nghĩa ấy như nguyên
tắc tối thượng, và rồi anh hiểu rằng nghĩa vụ của anh là nhìn vào điều ngay
trước mắt mình (cho dù nó đồng thời cũng có bên trong anh) và nói ra điều
anh nhìn thấy. Anh ở trong căn phòng của mình trên phố Varick. Cuộc đời
anh chẳng có ý nghĩa gì. Cuốn sách anh đang viết chẳng có ý nghĩa gì. Có
thế giới, và những điều người ta gặp phải trong thế giới ấy, và để nói về
chúng thì phải ở trong thế giới. Một chiếc chìa khóa gãy trong ổ khóa, và
một thứ gì đó đã xảy ra. Điều đó cũng để nói, một chiếc chìa khóa đã gãy
trong ổ khóa. Một chiếc đàn piano đã tồn tại ở hai địa điểm khác nhau. Một
thanh niên, hai mươi năm sau, loanh quanh sao đó lại sống ở đúng căn
phòng mà cha anh từng phải đối mặt với nỗi sợ hãi cô độc. Một người gặp
lại mối tình cũ của mình trên đường giữa một thành phố lớn. Nó chỉ có
nghĩa là chính nó. Không hơn, không kém. Rồi anh viết: bước vào căn
phòng là để biến mất giữa một địa điểm nơi quá khứ và hiện tại gặp nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.