từ lâu. Tôi là con trai của mẹ, và tôi sống trong quỹ đạo của bà. Tôi là mặt
trăng bé nhỏ bay quanh trái đất khổng lồ là bà, là hạt bụi trong khối cầu chịu
lực hút của bà, và tôi điều khiển những con sóng, thời tiết, những cơn xúc
cảm. Điệp khúc mà cha dành cho mẹ là: Đừng có nựng nịu nó quá, em làm
hư nó bây giờ. Nhưng sức khỏe của tôi không được tốt, và mẹ dùng chuyện
ấy để chống chế cho sự nuông chiều dành cho tôi. Chúng tôi dành phần lớn
thời gian bên nhau, mẹ với sự cô đơn và tôi với thân hình co quắp kiên nhẫn
đợi chờ ở phòng khám để được ai đó dập tắt cơn cồn cào lúc nào cũng nhộn
nhạo trong bụng. Thậm chí vào lúc ấy, tôi còn tuyệt vọng bám lấy mấy ông
bác sĩ, đòi họ ôm tôi. Ngay từ khi bắt đầu, có vẻ như tôi đã tìm kiếm cha,
tìm kiếm trong hoảng loạn một ai đó nhang nhác bóng hình ông.
Những ký ức về sau: sự khao khát. Tâm trí tôi lúc nào cũng tìm kiếm một
cái cớ dù nhỏ nhất để phủ nhận hiện thực, tôi khăng khăng giữ niềm hy vọng
về một điều mình sẽ không bao giờ được trao – hoặc được trao quá ít ỏi và
quá độc đoán đến mức nó có vẻ như không còn thuộc giới hạn của những
trải nghiệm bình thường, ở một nơi mà tôi không bao giờ được phép sống
nhiều hơn vài khoảnh khắc trong suốt cuộc đời. Không phải là vì tôi cảm
thấy cha không thích mình. Đó chỉ là vì cha lúc nào cũng phân tâm, không
thể nào nhìn về hướng tôi. Và hơn tất cả mọi điều, tôi muốn ông chú ý vào
mình.
Bất cứ điều gì, dù là nhỏ nhất, cũng đã là đủ. Chẳng hạn như một Chủ
nhật nọ gia đình tôi tới một nhà hàng đông đúc và phải đợi xếp bàn, cha bèn
đưa tôi ra ngoài, kiếm được một quả bóng bàn (từ đâu nhỉ?), rồi đặt một xu
bên vệ đường và bắt đầu trò chơi với tôi: ném quả bóng vào đồng xu. Tôi
hồi ấy chắc chỉ mới hơn tám hoặc chín tuổi.
Trong dòng hồi tưởng, không gì còn có thể nhỏ nhoi hơn nữa. Và bất kể
sự thật là tôi đã được cha cho vào cuộc chỉ bởi cha ngẫu nhiên đề nghị tôi
chia sẻ sự nhàm chán cùng ông, cũng đã làm tôi muốn xỉu vì sung sướng.
Đa số các lần chỉ có sự thất vọng mà thôi. Trong một khoảnh khắc cha
dường như đã có thể thay đổi, như đã mở lòng ra được một chút xíu, và rồi,
đột nhiên, ông chẳng còn buồn ở đó nữa. Có một lần tôi tìm cách thuyết
phục được cha đưa mình đi xem bóng bầu dục (đội Giants đấu với Chicago