KHỞI SINH CỦA CÔ ĐỘC - Trang 28

một cái nền ngang bằng với ông, ông sẽ lôi chiếc xẻng ra và xúc nó biến
khỏi chân bạn.

* * *

Nhiều năm sau, khi em gái tôi đã phải trải qua nhiều trận suy sụp tinh thần

khốn khổ, cha tôi vẫn tiếp tục tin rằng em chẳng gặp vấn đề gì cả. Cứ như
thể cha bị thiểu năng bẩm sinh nên không thể nhận ra tình trạng của em.

Trong một cuốn sách, R. D. Laing

[3]

có miêu tả ông bố của một cô gái bị

rối loạn tâm thần, kẻ mỗi lần tới thăm con ở bệnh viện lại nắm lấy vai cô lắc
thật lực, bảo cô là “bỏ cái thói đó đi.” Cha tôi không nắm lấy em gái nhưng
thái độ của ông về cơ bản thì cũng y hệt. Điều em cần, cha bảo, là kiếm việc
mà làm, tắm rửa sạch sẽ, bắt đầu sống trong thế giới thực. Tất nhiên là em
đã làm. Nhưng đó cũng chính là điều em không thể nào làm nổi. Em chỉ quá
nhạy cảm thôi, cha sẽ bảo thế, em cần phải vượt qua sự nhút nhát của mình.
Bằng cách quy nạp luôn vấn đề thành một trò bỡn cợt của nhân cách, ông có
thể cứ thế yên tâm mà tin rằng chẳng có chuyện gì cả. Đó chẳng phải là sự
mù quáng mà là sự thất bại của trí tưởng tượng. Vào khoảnh khắc nào một
ngôi nhà lại có thể ngừng là một ngôi nhà? Khi mái nhà bị dỡ ra? Khi cửa sổ
bị tháo ra? Khi bức tường bị đập đổ? Vào khoảnh khắc nào nó trở thành một
đống ngổn ngang? Con bé chỉ khác người thôi, cha sẽ bảo thế, nó chả có vấn
đề gì đâu. Và rồi một ngày những bức tường của ngôi nhà cuối cùng cũng
sụp. Tuy nhiên, nếu cánh cửa vẫn còn y nguyên đó, tất cả những gì bạn phải
làm là bước xuyên qua, và bạn lại ở trong nhà. Thật dễ chịu khi được ngủ
dưới những vì sao. Đừng lo về chuyện mưa gió. Chúng chẳng rơi mãi được
đâu.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.