KHỞI SINH CỦA CÔ ĐỘC - Trang 5

màu trắng. Tâm trí tôi đang ngổn ngang suy tư về đoạn mình vừa viết đêm
qua, chỉ mong chờ đến chiều để quay lại với công việc. Rồi điện thoại đổ
chuông. Tôi biết ngay là có sự không lành. Không ai gọi điện đến vào lúc
tám giờ sáng Chủ nhật nếu không phải vì một tin tức không thể chờ đợi. Và
tin mà không thể đợi thì lúc nào cũng là tin dữ.

Tôi không thể tập trung vào một ý nghĩ ra hồn nào.
Thậm chí trước khi đóng gói đồ đạc và khởi hành chuyến xe dài ba tiếng

tới New Jersey, tôi biết mình phải viết về cha. Tôi chẳng có kế hoạch, chẳng
có ý tưởng trước nào về chuyện này. Tôi thậm chí còn không thể nhớ mình
đã quyết định thực hiện nó nữa. Nó cứ ở đó, là điều hiển nhiên, một nhiệm
vụ choán lấy tôi từ khoảnh khắc tôi nhận được tin. Tôi nghĩ: Cha đi rồi. Nếu
tôi không hành động nhanh lên, toàn bộ cuộc đời cha sẽ biến mất cùng ông.

Giờ nhìn lại chuyện ấy, thậm chí chỉ sau vỏn vẹn ba tuần lễ, tôi đã thấy đó

là một cách phản ứng thật kỳ quặc. Tôi đã luôn tưởng tượng rằng cái chết sẽ
khiến mình đờ ra, bất động trong nỗi đau đớn. Nhưng giờ chuyện đã xảy ra
như vậy, tôi không rỏ giọt nước mắt nào, tôi không cảm thấy thế giới quanh
mình đổ sụp. Theo một lối lạ lùng, tôi như đã chuẩn bị kỹ một cách đáng
kinh ngạc cho cái chết này, bất chấp sự đột ngột. Điều khiến tôi phiền lòng
là chuyện khác, không liên quan đến cái chết hay phản ứng của tôi trước
chuyện ấy: đó chính là việc nhận ra cha mình chẳng để lại dấu vết nào.

Cha không có vợ, không gia đình ràng buộc, không đời ai phải xáo trộn

khi ông ra đi. Một thoáng kinh ngạc, có thể, với mấy người bạn nhăn nheo,
khóc sùi sụt vì lo sợ về một cái chết bất thường cũng nhiều bằng vì nỗi mất
đi một người bạn, tiếp sau đó là một quãng nức nở ngắn, và rồi hết chuyện.
Cuối cùng, cứ như thể cha chưa từng sống trên đời.

Thậm chí trước khi chết cha đã luôn vắng mặt, và từ lâu rồi những người

gần gũi nhất với ông cũng đã học được cách chấp nhận sự vắng mặt ấy, coi
đó là một giá trị cơ bản trong sự tồn tại của ông. Giờ ông đã đi, chuyện tiêu
hóa được sự thật rằng ông ra đi mãi mãi cũng chẳng có gì khó khăn với thế
giới. Thuộc tính tự nhiên trong cuộc sống của ông giúp thế giới chuẩn bị sẵn
cho cái chết của ông – kiểu chết đã được dự báo – và nếu có lúc ông được
nhớ đến, thì cũng chỉ theo cách nhòa nhạt, chỉ nhòa nhạt thế thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.