KHỞI SINH CỦA CÔ ĐỘC - Trang 68

đến nỗi giờ chẳng còn sót lại gì ngoài chiếc bàn kim loại xám, vài chiếc ghế,
và ba hay bốn cái điện thoại. Thậm chí không có cả máy đánh chữ, không
chút màu sắc nào. Nó không còn là một nơi để làm việc nữa, mà là một căn
phòng của địa ngục. Tôi ngồi xuống và nhìn ra ngoài bờ sông bên kia
đường. Không ai bước ra, không ai đi vào. Những vật thể sống duy nhất là
hai con chó hoang lừ đừ đi lại.

Việc làm sao cha có thể dựng mình dậy và đi tới đó mỗi ngày vượt quá

sức hiểu của tôi. Sức mạnh của thói quen, hoặc là sự lì đầu cứng cổ thuần
túy. Nơi này không chỉ ủ ê rầu rĩ, mà còn nguy hiểm. Cha đã bị cướp giật
nhiều lần, và một lần bị kẻ tấn công đá vào đầu một cách thô bạo đến mức
khả năng nghe của cha bị hư hại vĩnh viễn. Trong suốt bốn hay năm năm
cuối đời, lúc nào trong đầu cha cũng có tiếng reng reng văng vẳng, tiếng rầm
rừ không bao giờ dứt, thậm chí ngay cả khi cha ngủ. Các bác sĩ nói chẳng có
cách nào chữa được chứng tật đó cả.

Cuối cùng, cha không bao giờ bước ra phố mà không mang theo một

chiếc mỏ lết trong tay phải. Cha đã sáu mươi lăm tuổi, và cha không muốn
mạo hiểm thêm lần nữa.

Hai câu chợt hiện lên trong đầu tôi sáng nay khi tôi đang chỉ cho Daniel

cách bác trứng.

“‘Và giờ tôi muốn biết,’ người phụ nữ nói, với một nỗ lực khủng khiếp,

‘tôi muốn biết liệu có thể tìm thấy một người cha khác giống ông ấy trong
thế giới này hay không.’” (Isaac Babel)

“Con cái lúc nào cũng có xu hướng hoặc là coi thường hoặc là tán dương

cha mẹ chúng, và với một đứa con trai ngoan thì cha nó lúc nào cũng là
người cha tốt nhất, chẳng liên quan mấy đến những lý do khách quan có thể
đem ra mà ngưỡng mộ ông ta.” (Proust)

* * *

Giờ tôi nhận ra mình chắc phải là một đứa con tồi. Hoặc, nếu không phải

là tồi hẳn, thì ít nhất cũng là một đứa con đáng thất vọng, nguồn gốc của nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.