KHỞI SINH CỦA CÔ ĐỘC - Trang 77

Kể ra thì đó cũng là thật, có thể, sau khi câu chuyện này kết thúc, nó sẽ tự

diễn tiến, thậm chí khi từ ngữ đã cạn.

* * *

Cụ ông thanh lịch ở chỗ đám ma chính là ông chú của tôi, Sam Auster,

giờ đã gần chín mươi tuổi. Cao, tóc râu nhẵn nhụi, giọng nói the thé khọt
khẹt. Không một lời về sự kiện năm 1919, và tôi cũng không có gan để hỏi.
Tôi chăm sóc cho Sam khi nó còn bé, ông bảo. Nhưng chỉ có thế thôi.

Khi được hỏi ông có muốn uống gì không, ông yêu cầu một ly nước nóng.

Chanh không ạ? Không, cảm ơn cháu, chỉ nước nóng thôi.

Lại là Blanchot: “Nhưng tôi không còn có thể nói về nó.”
Từ ngôi nhà: Một bản thông báo rằng cha mẹ tôi đã ly dị từ quận St. Clair

ở bang Alabama. Chữ ký ở cuối trang: Ann. W. Love.

* * *

Từ ngôi nhà: một cái đồng hồ đeo tay, vài cái áo len, một cái áo khoác,

một cái đồng hồ báo thức, sáu cái vợt tennis, và một cái xe Buick hoen rỉ
hiếm khi chạy. Một bộ đĩa, một cái bàn cà phê, ba hay bốn cái đèn. Một cái
tượng Johnnie Walker lấy từ phòng uống rượu cho Daniel. Một album ảnh
trống trơn, Đây Là Đời Chúng Ta: Nhà Auster.

Đầu tiên thì tôi nghĩ chuyện giữ mấy món đồ này thật dễ chịu, rằng chúng

sẽ nhắc tôi về cha và giúp tôi nghĩ về ông khi tôi đi tiếp đời mình. Nhưng đồ
vật, dường như, không chỉ là đồ vật. Tôi bắt đầu quen với chúng, tôi phải bắt
đầu nghĩ đến chúng như là đồ của chính mình. Tôi xem giờ bằng đồng hồ
của cha, tôi mặc áo len của cha, tôi lái chiếc xe của cha. Nhưng tất cả những
điều ấy không có gì khác hơn một ảo tưởng về sự gần gũi. Tôi đã chiếm đoạt
chúng. Cha tôi đã biến mất khỏi chúng, trở nên vô hình một lần nữa. Và sớm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.