KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 15

Và mẹ thì không bao giờ để con mình thiếu ăn. Tôi theo ông Sáu Câu

đi câu.

Ông già kỳ lạ đó có hai cái chòi cất trên cồn. Chòi phía Tây nằm sát

mé sông, mỗi khi nước rông, hay lũ lớn nhấn cồn lún xuống, chòi còn trơ
trọi nóc. Ông già chuyển lên sống ở chòi phía Đông, vốn ở lưng chừng,
nhưng giờ cũng chấm chân vào mép nước. Và trong cái chòi lá quật quăng
tơi tả, ông đối mặt với dòng sông, ngồi câu bất kể những ngày mưa dầm tối
tăm trời đất.

Ông không mê câu, ông không sắm chiếc xuồng đi tìm cá như những

người kiếm sống trên sông mà chờ cá tìm mình. Vì ông hay thèm giết
người, đây cũng là lý do ông ra cồn Bần ở, khi mãn tù. Ở đây, nếu sự ham
muốn đó trỗi dậy, ông phải lội qua sông, hay chờ tàu đò đi ngang. Có khi
tàu tới thì ông ngủ quên dưới bóng mát mấy cây bần. Có khi lội chạm bờ
kia thì ông mệt rã rời, tạnh nguội cơn khát máu. Nằm thở một lát, ông lội
ngược lại cồn.

Người xóm Cồn kể có ngày ông qua sông đến ba bận. Kiếm được cây

cần câu, ông không phải lội tới lui nữa. Tôi hỏi:

-Chú còn muốn giết người không?

-Còn chớ, hận thâm căn cố đế mà. Lúc nào muốn quá thì xách câu ra,

dặn trong bụng, chừng nào dính được con cá mới được đi nghen. Rủi, có
bữa mới thả câu thì thấy nó rị phao.

-Rồi sao?

-Thì bắt cá nướng trui. Ăn no quá đâm ra buồn ngủ, đâu có muốn đi

nữa.

Ông già cười. Tôi tập hỏi để tôi trở về con đàn bà hai mươi chín tuổi,

chớ không phải bà già chín mươi hai. Một phần, ở cái đất Cồn này, mỗi lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.