KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 16

hỏi đều nhận được câu trả lời, hoặc gần với câu trả lời. Hỏi chị Thiện nhớ
chồng không, chị cười khậc khậc, nhớ có cái chân giữa của ổng hà. Hỏi chị
Thắm sao đem son phấn thả sông, chị nói ở đây chỉ có mỗi thằng Thơ
khùng, chưng diện nó cũng đâu có coi. Người tên Thơ đó sống một mình,
không già không trẻ, suốt ngày ràng cái radio cạnh lỗ tai, mở đài rột rẹt rột
rẹt cả khi đi ngủ, có bữa đi ngang qua thấy anh đứng một chân dưới gốc
cây trứng cá, hỏi anh làm gì, anh nghiêm nghị, “ Ta là vịt đang học tiếng
người ”. Hỏi ông Sáu đã giết ai, ông già ngó ra sông, để lời rớt khỏi môi
như một giọt rượu chảy ngược qua cái răng gãy, “ Con vợ tôi…”. Và có khi
tôi chưa hỏi, ông đã nói, “ Thứ đó không phải để câu cá ”. Đó là lúc tôi nấn
ná gần cây cần câu nhỏ ông dựng ở góc chòi đã lên nước bóng ngời, sợi
nhợ mỏng nối với một lưỡi câu lớn không ngạnh, thẳng như dấu chấm than.

Ông già đã bao nhiêu lần thả câu này vào sông chờ tạnh cơn thèm

muốn tìm giết gã tình địch đã làm gia đình tan nát, khiến ông nhúng tay vào
tội ác, tôi tự hỏi lúc nắm đoạn cần câu lạnh buốt, neo lưỡi câu thẳng đuột
xuống nước. Ngồi hàng giờ bên cạnh thằng Phiên đang giang tay phơi rún
ngủ, tôi tưởng mình đang chờ nó thức dậy để hai mẹ coi cùng về nhà, nấu
cơm chiều. Ông già day lại móc mồi, bâng quơ hỏi, cô thấy không an sao?

Tôi nói không, nhưng nhận thấy câu trả lời đó rất bất công với ông, tôi

sửa lại, à mà có, cháu sợ mất thằng Phiên.

6

Cảm giác mất mát trở nên thật rõ ràng khi làm việc ở Viện di sản thiên

nhiên và con người.

Ông già bảo vệ ở cổng Viện có lần nói nụ cười cô Di như cái áo, mặc

để giấu mớ bề bộn trong lòng, chắc có đôi ba chỗ bị thương. Thêm một lý
do tôi thích những ông bảo vệ, họ biết tôi về khuya hay sớm, biết bữa tối
tôi ăn xôi hay bánh mì, biết tôi có áo mới, biết tôi vừa cắt tóc, biết cả ít

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.