KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 19

gáp trỗi dậy, tôi sực nhớ mình cần đi tới sông kia, suối nọ. Bỏ cuộc chơi
giữa chừng, ai đó càm ràm, “ nhỏ này đi như điên, không mệt hả? ”

Tôi xốc ba lô lên vai ngoái lại cười, mệt sao được, em có tới bốn cái

chân.

7

Suốt một mùa mưa, tranh thủ nước trời tôi cắm mặt vào rẫy. Mây treo

phía lưng tôi mỗi ngày năm bảy tiếng đồng hồ. Trong khi tôi cuốc giồng
này thì giồng rau muống đã vượt khỏi gang tay, bên kia cải vừa gieo hạt,
nhưng những cây còn sót lại đã lên ngồng. Tôi giành đất với lau sậy, lấn
từng giồng, từng giồng. Sao cho mỗi khi xóm Cồn có xuồng đi chợ là có
mớ đồ rẫy tôi gởi theo. Và với Phiên mỗi chuyến xuồng về là một cuộc hội
hè với bánh kẹo, quần áo mới.

Tôi chờ bí ra trái. Tôi chờ ổi ra trái. Tôi trồng những cây lâu năm. Đôi

khi tự thấy hành động này cũng giống như ông già Sáu ngồi bên sông với
cần câu lưỡi chữ i, tôi đang neo cặm mình vào mảnh đất này, nuôi Phiên
lớn.

Người xóm cồn đi qua rẫy tôi nói, cô Trầu làm lụng như có tới bốn

tay. Ểnh người, một tay chống nạnh, một tay đấm lưng, tôi lặng đi, nhớ đứa
bạn tên Lam.

Hồi học cấp Ba, khoảng giáp Tết, Lam giới thiệu tôi và đội sơn nhà

của chú nó. Phần việc của tôi là lon ton bên dưới, Di ơi lấy giùm thùng sơn,
Di, lấy cho cây cọ, giấy nhám đâu rồi, Di và Di, dời thang. Tôi rất thích
được kêu Di ơi suốt. Tôi thèm muốn mình được gọi tên, đến nỗi có lần
mướn thằng nhỏ bán vé số, nói nó kêu Di ơi đi tôi trả năm ngàn. Nó nói vậy
tui làm má bà hen, rồi chống nạnh riết róng, “ Di, mầy trồi đầu về đây tao
biểu coi…”. Thấy tôi trào nước mắt, nó cụt hứng, càu nhàu, “ thôi bà khùng
quá bà ơi, tui lấy tiền của bà chi... ”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.