KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 21

thì nó đuổi thẳng, về đi, tui không cần thương hại. Tôi chối nhưng ánh mắt
tôi đã phản bội, nó nói rõ ràng, tôi thương hại. Không bao giờ mắt dám
nhìn thẳng vào đôi vai trụi trơ.

Tôi cố dặn mình hãy nhìn vào đó công bằng như nhìn một người lành

lặn, công bằng như nhìn thằng bạn mà mình căm ghét, hãy cười ha ha và
nói đáng đời mầy, ai kêu mày giàu, mày sung sướng, giờ ráng chịu. Những
buổi tối làm việc ở nhà hàng, tôi cắt cánh gà, nhìn vào cái thân mình trụi lủi
của nó, thấy không có gì là khó. Nhưng Lam không phải con gà, hay cái
cây bị tỉa nhánh. Và nếu quyết định gắn bó suốt đời, thì chúng tôi sẽ làm
tổn thương nhau trong lúc nhìn nhau, âu yếm nhau, liệu chúng tôi có chịu
được không, tôi nghĩ nát cả tuổi mười bảy. Lam nói không được đâu, nó nói
bằng cách nhảy từ ban công tầng ba xuống. Tôi bắt đầu sống bằng hai
người, nhưng việc đó cũng làm tôi tàn tật.

Nghe câu chuyện này, anh Viện phó kêu, thôi khóc nhiều rồi, từ giờ

em nín đi. Nhưng tôi đâu có thấy mình đang khóc.

8

Chuyện của Lam, tôi kể Anh nghe trong một tối trời mưa. Cúm rúm

trong một căn lều ở bìa rừng, lớp lá mục dưới chân ngấm ướt, phải ngồi
chồm hổm, hai chân tê rần, tôi lóng ngóng hết ngó Anh lại nhìn ra cửa lều
bóng đêm đã bịt kín.

Anh ở quá gần. Với tay là tới. Bồn chồn, bối rối, sốt ruột không che

giấu được, Anh đánh mất vẻ kiêu bạc, ngạo ngược thường ngày, tôi ao ước
phải chi mình là lý do, chứ không phải vì cánh rừng năm hai trăm năm tuổi
này.

Năm sau, người ta sẽ san phẳng chúng và trồng lên một khu công

nghiệp lớn nhất nước. Chúng tôi được lùa tới đây, làm chuyên đề rừng,
mong vớt vát được chút gì trước khi nó biến mất. Nên tôi được đi công tác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.