KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 22

cùng anh, chuyến đầu tiên, đêm đầu tiên. Nhưng không phải lần đầu tiên tôi
nhìn thấy sự vật vã của một “ con nghiện rừng ”, một biệt danh mà trong
giới ai cũng biết. Cái hôm nào đó, khi Anh mướn vai tôi để vùi yếu mềm
vào đó, cũng có cánh rừng qua đời.

Nên dù giờ Anh vẫn giả lơ, vẫn giữ vẻ lạnh lẽo như chưa từng thuê tôi

làm bồ, dù nhiều khi cả tôi cũng hoài nghi, biết đâu người giống người thôi.
Chỉ khi tôi mở tất cả những khay dữ liệu mang tên Anh, tôi biết chắc đây là
người tôi tìm. Mẫu của Anh nhiều lần làm tôi suýt rớt nước mắt vì tuyệt
vọng. Vẻ đẹp của những tán rừng lúc nào cũng chực bứt ra khỏi máy móc,
đòi sự sống, đòi hơi thở, đòi không khí trong lành… Nghĩ, nếu ai đó đã yêu
đến vậy thì không thể yêu con người nữa.

Nên Anh có kiêu hãnh hơn, lạnh lùng, mai mỉa hơn tôi cũng không

ngạc nhiên chút nào. Chỉ thấy lạ khi con người đó trở nên đa cảm trước sự
mất mát. Mười lăm năm Anh làm việc ở Viện, bỗng yếu mềm như một đứa
mới vào nghề, trong một tối mịt mùng mưa.

-Nghe lời tôi, em đừng yêu bất cứ gì.

Tôi nghĩ thầm, sao làm được ta, mình có tới hai trái tim mà.

-Trời đất, em yêu luôn những cái đã mất rồi.

-Kể tôi nghe đi, em đã mất gì?

Tôi cười, nhưng cười không phải là một câu chuyện để nghe. Giữa cô

quạnh, không có chiếc xe nào chạy qua, không có người nào đi qua, tôi
không có gì vớ lấy để đắp những hố thẳm trong tôi lại.

-Sao em không nói? Em nghĩ trên đời này có người nào muốn nghe

em hơn tôi sao? Anh hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.