KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 32

giả đò rất bâng quơ, nhẹ nhõm, nhưng rủi quá, đang nai nịt máy móc để lội
qua suối Nang Oi sùng sục nước, nên trong lúc quàng chéo sợi dây dù lên
vai, tôi kịp thấy vẻ bất an, bối rối và bàng hoàng, đến nỗi tôi nghĩ, mình
vừa nói mất cánh rừng nào sao ta, một người sinh ra tương đương với một
mảnh rừng bị mất? Tôi tính khi qua bờ bên kia sẽ ôm bụng ngặt nghẽo
cười, “ người ta nói giỡn mà có người tưởng thiệt, ha ha …”.

Nhưng lúc qua suối tôi gặp một tai nạn, gọi là nhỏ vì tôi chưa chết, gọi

là lớn vì tôi suýt chết, nước đã dìm trôi một quãng, rồi quăng quật vào một
gờ đá nổi bên bờ. Tôi thấy đau đớn rã rời, người ướt ròng, khóc như vắt
nước mắt. Không phải vì sợ hãi, không phải vì mớ máy móc chuyên dụng
đắt tiền đã ướt mèm, tôi khóc vì đã sang bờ nhưng không thể cười và nói
em giỡn anh ơi….

Anh không dỗ, vơ vất ngó quanh vì anh biết lý do tôi khóc.

Chúng tôi chia tay nhau.

Thành phố mừng húm, nó níu tay anh lại. Những cuộc gặp thưa vắng

đã làm an ủi cả hai. Lần cuối cùng gặp anh là hôm tôi trình bày đề cương “
thơ ấu đời người…”. Tôi gõ vào cánh cửa và đẩy nhẹ nó, thấy buồn, khi
đây không phải là cánh cửa quen mở ra căn phòng quen gặp một người
quen. Nó không có tiếng kêu kèn kẹt đầy bí hiểm như sắp mở ra một kho
báu tuyệt vời. Phòng viện trưởng rộng hơn, sang trọng hơn với những chiếc
ghế bọc nhung, lạnh lẽo, ngăn nắp, đèn nhiều hơn và Anh cô đơn hơn. Khi
biết địa chỉ đứa trẻ tôi chọn để làm chuyên đề, Anh tần ngần:

-Em hy vọng gì khi tới đây? Có thể sẽ rất buồn…

-À, em có vài thắc mắc ở đó…

Tôi bỏ lửng vì thấy nó hơi riêng tư, liên quan tới tình yêu của mẹ tôi

mà. Anh không hỏi nữa. Không biết dự cảm nào mà hôm đó anh bắt tay tôi
rất chặt, làm tôi đau quá. Tôi tự hỏi sao khi đi giữa dòng suối ngầu sôi kia,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.