KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 33

khi thấy tôi chới với, anh đã chụp tay tôi rồi, cũng chặt như vầy, nhưng anh
đã buông, anh thả những ngón tay anh cũng nhanh như khi nắm vậy. Tôi đã
chìm ngay lúc ấy, dù sau đó anh sực tỉnh rướn theo, chới với tìm. Giữa
dòng nước hung hăng, có con nhỏ chết trôi. Vào khoảnh khắc đó anh đã
nghĩ gì, nghĩ gì, nghĩ gì? Tôi tự đưa ra nhiều giả thuyết, nhưng kiểu nào
cũng có chút liên quan tới lời nói đùa kia, nó giống như sương mù làm con
đường anh đi trở nên mù mịt. Anh mất bình tĩnh, muốn vùng vẫy rũ bỏ.

Giờ tự tôi khép tôi lại. Vừa kịp đón chuyến xe chiều đi tới một vùng

đất đỏ, một quán nước quen, nơi có bé trai vừa chào đời, đứa em cùng cha
khác mẹ với tôi.

11

Tôi thấy Phiên lần đầu khi nó mới hai mươi hai ngày tuổi. Tay chân nó

ngắn khụi, tóc ít, da đầu mịt vảy cứt trâu. Nó ngủ nhiều, bú nhiều, bụ bẫm
căng tròn, chân tay như mấy đoạn củ sen gắn lại, nhìn đâu cũng thấy ngấn
đầy.

Tôi ghi lại hình ảnh mụ bà dạy Phiên cười nhoẻn trong giấc ngủ. Nó

đái bổng lên trời. Nó mơn man vú mẹ. Trán nó lấm tấm rôm sẩy. Cổ nó bị
hăm đỏ. Nó nhảy mũi hoài. Tôi thu tiếng khóc của nó lúc nửa đêm, tiếng nó
mút sữa…

Tôi ở lại luôn nhà của cha tôi, gọi ông là chú Tư. Giữa kỳ làm chuyên

đề, có lúc tôi đi công tác một nơi khác, lúc quay lại, ông hay hỏi “ ba má cô
cũng mạnh giỏi? ”. Tôi gật đầu. Ông vui khi biết một viện tầm quốc gia
chọn thằng nhỏ con mình làm nhân vật của họ. Trong ký ức ông không còn
hình ảnh nào của tôi, đã đứt bằn bặt. Tôi không lấy điều đó làm buồn, vì
năm đứa con gái lớn lên bên ông mà đôi khi còn bị lẫn lộn tên. Ông không
yêu con gái, ông bà nội tôi cũng không yêu con gái, họ sinh con gái để
chăm chút ông, cho ông cưỡi chơi, bắt nạt, trút những giận hờn. Họ khâu
nút áo khi ông đánh nhau bị đứt, họ chịu đòn vì đã để ông trèo cửa sổ đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.