KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 36

Tháng Bảy năm đó mưa nhiều. Mấy bà già chung chuyến xe nói cữ

này ở trên trời có cặp vợ chồng gặp lại nhau nên họ khóc tối tăm trời đất.
Họ hỏi tôi, “ mưa gió vầy bồng con đi đâu vậy bây? ” Tôi cố giải thích
thằng nhỏ này là em trai tôi, họ cũng ờ ờ nhưng chẳng có vẻ gì tin. Tuổi
chúng tôi cách biệt quá lớn, mặt tôi lại đầy uẩn khúc. Tôi nghĩ, chuyện để
Phiên làm con tôi cũng tốt cho việc bỏ trốn. Lúc đầu nựng nó kêu con ơi
con mà mắc cỡ muốn chết, mà tê tái muốn chết, mình sẽ làm mẹ kiểu gì
đây.

Có lần Phiên hỏi, hồi mẹ đẻ con chui ra chỗ nào, sau khi thấy chó vện

đẻ mấy con chó con, lũ gà mái đẻ ra mấy cái trứng… tôi cười, nói tôi đẻ
ngang hông, nó cứ rờ bụng tôi tìm sẹo. Tôi thương nó bằng những người
đàn ông tôi thương cộng lại, dù đôi lúc tôi không phân biệt được, tôi mang
Phiên đi cho cha tôi biết đau, hay vì giữ gìn vẻ đẹp trong veo của nó không
cho nó trở thành bản sao của ông, không để những cám dỗ của cuộc đời
làm tha hóa chất người, hay tôi mang Phiên đi để cho anh thấy quyền lực
cũng mong manh lắm, vui cho buồn người ta lấy lại cho người khác, bằng
chứng là Anh sẽ bị rầy rà lên xuống dù người gây tội chỉ là một nhân viên
nhỏ nhoi của Anh.

Ở xóm Cồn không ai một lần nghi ngờ chuyện tôi là mẹ Phiên, ngay

ngày đầu tiên ẵm nó đi ngang qua đám giỗ đó người ta gọi, “ trời đất, hai
mẹ con sao lạc tới xứ hoang vu này? ”. Tôi có quên Phiên ở nhà họ thì chỉ
nhận lời trách cứ nhẹ nhàng, “ cái cô này hồn vía không biết bỏ đâu…”

Chưa bao giờ có ai hỏi như gã đàn ông xa lạ kia hỏi:

-Thằng nhỏ này là con em, thật sao?

12

Cho tới khi chiếc xáng cơm rướn vào nằm thở khói ở bãi cồn, thì

mảnh đất này chính thức nói lời mất mát. Tôi đã từng coi nó như khu bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.