KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 39

lại là lưng ông bỗng cong khẳm, cảm giác hình như vai ông đổ xuống, run
run.

Thằng Phiên khóc mướt, trong mớ nước mắt đó, tôi biết nó khóc cho

những cổ tích đã chết rồi. Những bà tiên cũng chết ngắc. Nó đã khẩn cầu
mấy ngày đêm liền, không tiên nào mang ông Sáu với anh Thơ khùng quay
lại.

Tôi thấy mình đang mất Phiên. Mất từng ngày, khi cơ thể Phiên bắt

đầu thay đổi, nó bể tiếng, nhổ giò. Nó choáng váng, ngây ngất với những
khám phá trên người mình, từ chính mình. Nó không còn tắm truồng nữa,
ngượng ngập và cô độc. Trên cồn, cả con chó xà mâu cũng có bạn tình,
Phiên chỉ một mình. Một vài đứa trẻ đã theo cha mẹ đến đây, kết bạn kết bè
với nó. Bỗng một sáng người ta nhổ nhà đi mất, nhổ đám trẻ theo cuộc đi
mù mịt.

Trong nỗi thiếu thốn, khi chiếc xáng cơm khai thác cát sông ghé qua,

thả những gã đàn ông xa lạ lên bờ, họ nấu nướng, tắm giặt, họ treo võng
ngủ, họ nhậu nhẹt hát ca... Phiên nhanh chóng gắn bó với họ. Nó tò mò
nghe họ nói chuyện đàn bà, chuyện những thành phố không bao giờ tắt đèn.
Nó xuống xà lan chơi cát ướt, biểu diễn tài lặn lâu trong nước, tài treo
ngược trên cây. Và một bữa đòng đưa thân mình trên nhánh ô môi, nó kể họ
nghe về cha mình, sau đó khóc nức nở khi thấy họ bò lăn ra cười.

Đã thưa vắng những câu hỏi mẹ ơi mẹ à, thằng Phiên lẳng lặng tìm

hiểu tại sao những gì tôi nói đều không đúng. Nó ngoáy tai liên tục. Và tôi
cũng liên tục để cơm khét, cá cháy. Tôi làm bể chén. Tôi thấy mình nghèo
quá, mình chỉ có tình thương. Tôi chỉ có thể hứa những lời hứa nghèo,
chừng nào hái bí mẹ mua cho con bộ đồ mới, chừng nào con lớn mẹ sẽ cho
đi chơi thành phố, chừng nào kiếm nhiều tiền mẹ mua chiếc xe đạp cho con
chạy lòng vòng cồn chơi. Hoặc lời hứa mịt mù kiểu như “ nghe lời mẹ rồi
mẹ thương…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.