KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 40

Nhưng gã đàn ông trải đời trên chiếc xáng, người có mấy cái răng bịt

vàng và nụ cười chói lóe nhăn nhở chỉ cần nói, “ Ê nhóc, mai qua chợ nhậu
không, bên đó có mấy đứa con gái hết sẩy…”, ngay lập tức những hứa hẹn
của tôi đã giãy chết. Chúng quá giản dị, tẻ nhạt và đơn điệu. Tôi thấy mình
hơi tuyệt vọng khi làm bộ ngang qua đó, giận dữ nói, “ thằng con tôi còn
con nít khờ ịt, mấy anh đừng làm hư nó. Phiên, về! ”. Trong một khoảnh
khắc khi gã đàn ông vuốt ánh mắt trên cổ mình, tôi nhận ra mười bốn năm
qua tôi vẫn là đàn bà. Và đẹp.

Lần đầu tiên tôi căm ghét mình. Gã bắt đầu tới lui ve vãn. Chiếc xáng

tạt qua cồn thường hơn, rủ rê nhiều xáng cơm, xà lan khác. Dân xóm Cồn
hớn hở bưng rau trái ra bán. Chị Thắm hớn hở tắm xà bông thơm, ngồi
ngoài sân tỉa chân mày, chị tỏ ra buồn lòng khi chủ chiếc xáng ngậm cái
tăm chỉ dừng lại nói mấy câu ỡm ờ, rồi vượt qua đám sậy thưa tới nhà tôi.
Có đôi lần ghé lại, gã đã hỏi em nhớ tôi không, với ánh nhìn tràn đầy hy
vọng. Tôi ước gì có thể trả lời, hoặc ngọt ngào rằng, em nhớ muốn chết,
hoặc hứ nguýt xa xôi, sao không đi luôn đi… Và gã sẽ bớt nhẫn tâm.

Nhưng tôi không còn gì cho gã hết, dù là giả đò. Gã vẫn tin có ngày

tôi khuất phục, vì gã điều khiển được thằng nhỏ Phiên, bởi những hứa hẹn
hấp dẫn, đầy ma lực và cám dỗ. Gã biết đứa con trai mới lớn muốn gì, biết
đứa con là điểm yếu của bà mẹ. Một bữa gã phát hiện ra tôi có điểm yếu
khác, từ tờ giấy báo lót dưới đáy rương giữ gìn những kỷ vật của gia đình
gã. Tôi ở đó, nằm xẹp dưới mớ đầu tóc mượn, bộ răng xương.

Gã đến tìm tôi.

13

Chiếc xáng tháo ra khỏi cồn rồi, Phiên về đứng dựa cửa ngó tôi lui cui

trong bếp:

-Chú Sở kêu gả mẹ cho ổng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.