KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 41

-Vậy sao?

-Con nói mẹ con ghét chú. Ổng nói, mấy ngày nữa chú quay lại là mẹ

thương liền.

Rồi Phiên hỏi, thiệt không mẹ. Tôi nói không, chú đó giỡn chơi thôi.

Rồi thấy mắc nghẹn, ứa nước mắt. Phiên giờ hay dùng ba chữ “ thiệt không
mẹ? ”. “ Người ta nói con không có ba, thiệt không mẹ? ”, “ Người ta nói
trên đời này không có tiên, thiệt không mẹ? ”…nghe nhói lên sự hoài nghi,
ngờ vực. Lòng tin vào tôi đã hao hớt.

Bữa cơm chiều bỗng lặng đi trong tiếng đũa khua, tiếng muỗng cạo

nhói đít nồi. Trên mâm chỉ có cá rô kho khô mặn quắt với vài ngọn bí luộc.
Cơm nhão như cháo. Chỉ vì khi vo gạo, tôi nhìn thấy mình trong lu nước
chênh chao. Tôi không còn là đứa con gái trên bài báo nằm nơi túi áo.
Mười bốn năm dài hơn tôi cảm thấy. Những người cùng có mặt trong bài
báo đó, có còn không?

Cha tôi còn sống không, còn mỏi mòn tìm kiếm và hy vọng, hay đến

lúc chết vẫn không biết được con trai ông đã bị bắt đi bởi con gái ông. Tôi
đọc bài viết cũ lần thứ hai, thứ ba, và nhận ra Anh không hé lộ gì về nhân
thân của tôi hết. Rừng cần anh giữ bí mật đó để giữ chúng. Lỗi quản lý
không nghiêm để nhân viên phạm tội nhỏ hơn lỗi tạo điều kiện để nhân
viên phạm tội.

Phóng viên chụp ảnh Anh tiều tụy ngồi ở bàn làm việc của mình, mực

phai nhòe nhoẹt. Tôi nhớ, phía lưng Anh có tấm bản đồ tự nhiên rất lớn,
choán hết cả một bức tường. Anh có bao giờ đứng trước nó và nghĩ tới tôi
như tôi vẫn nhớ Anh từ cái chấm nhỏ nhoi trên đường kẻ ngoằn ngoèo màu
lam — màu của những dòng sông. Tôi ngày ngày ngồi ở đó buông cái lưỡi
câu chữ i và đôi khi thấy mình đang đợi, trời ơi sao người ta không tới tìm
mình, còng tay, trói gô lại, dí súng vào đầu mình? Nhưng có một sự thật
khiến tôi không đưa Phiên qua bên sông và la làng giữa chợ, “ thằng nhỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.