KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 6

còn có khả năng tươi cười, bất kể hoàn cảnh nào. Nhưng chẳng hiểu sao khi
anh gác chân còn lại lên bàn, tôi lại nói ra một kinh nghiệm kỳ lạ:

-Tôi lắng nghe người ta nói.

-À, vụ này hay nghen, vậy chớ em nghe làm sao?

Tôi nhìn mấy tờ giấy bay lắt xắt trên bàn, và nghĩ mình có quyền nói

dóc là trực đường dây nóng cho sản phẩm dầu gội hay thuốc diệt muỗi abc
nào đó. Nhưng tôi ngước lên, cố bắt chước vẻ giễu cợt của anh ta, làm bộ
điều tôi nói ra đây không quan trọng, “ cũng lâu lâu rồi, tôi có làm bồ mướn
”.

À, người đàn ông không biến sắc, anh ta làm như mới nghe nói tới

nghề này lần đầu, nói lạ quá, em kể thêm chút nữa đi. Tôi dùng hết vẻ thản
nhiên mà tôi vơ vét được, thuật một câu chuyện mà tôi biết nó chán òm. Có
lúc không tìm ra học phí, bạn bè nói làm bồ mướn cũng có tiền, rồi giới
thiệu cho tôi một anh. Chúng tôi gặp nhau không đem quá khứ theo, không
có cả tên, gọi anh ơi em ơi như mặc nhiên tên họ là Anh tên tôi là Em.
Những cuối tuần, tôi nín thở chờ điện thoại run lên và Anh nói sẽ đón.
Chúng tôi đi ăn, uống, đi tới những cái quán nước vắng người để ngồi chơi.
Có khi anh nói, tôi nghe. Có khi Anh không nói gì thì tôi im lặng, im lặng
cũng là cách lắng nghe. Cao trào của mối quan hệ này là một lần Anh bật
khóc nên tôi cho mượn vai. Tóc Anh hơi rối làm cổ và má tôi nhột ran, cả
người tê dại, nhưng tôi cố chịu, vì tôi là bồ mướn. Nên vai này coi như
được trả tiền rồi.

-Chúng tôi… không đi xa.

-Đi xa là đi đâu? – Lại giễu cợt.

-Từ eo tôi trở xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.