KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 8

Chiều nào bìm bịp kêu, nắng chìm lỉm theo. Tôi hay nhìn về đó, tự hỏi
người ta còn tìm kiếm tôi không?

Một ông già vác cần câu đi qua, hỏi tôi, nhớ nhà hả cô?

4

Tôi nhớ vài căn phòng, ám ảnh và xao động, như kho lưu trữ của Viện

di sản thiên nhiên và con người. Nhà kho rộng, nhiều cái tủ kệ cao đến tận
trần nhà, chạy song song tạo nên những lối đi hun hút. Trên kệ người ta xếp
hàng ngàn khay dữ liệu, tất cả được ghi chú bằng những ký hiệu lạ lùng.
Những thiết bị nghe nhìn đặt rải rác ở các góc phòng. Khi tôi chạm tay vào
chúng lần đầu tiên, bằng tất cả nôn nóng tò mò và bối rối, tôi chỉ có thể
nghĩ, chắc mình chết ở đây luôn quá.

Nhốt mình trong đó suốt một tuần, và sau này, khoảng thời gian nghỉ

giữa những chuyến đi, tôi gần như chọn kho lưu trữ của Viện là chỗ trú
chân, vạ vật. Tôi luôn thấy tiếc nuối khi rời đi khỏi căn phòng đó như hay
tiếc nuối khi rời khỏi mộ mẹ tôi. Khi lục lọi những khay này, tôi đã dòm
ngó qua khay bên cạnh, bên đó không biết có cất giữ những hoa lau óng
muốt dưới nắng, có đàn cò trắng bay qua trăng chiều, mớ lục bình rách nát
trôi ra cửa biển, không biết có ông già rớt nước mắt thổi khèn vờn quanh bà
già trong phiên chợ… Lẫn giữa sự háo hức là nỗi tuyệt vọng, có thể hết đời
này tôi sẽ chẳng bao giờ thưởng thức hết những hình ảnh, âm thanh đẹp đẽ
và rung động của cuộc sống đang được lưu lại nơi này.

Họ vẫn đang làm đầy nó lên.

Và tôi sẽ làm đầy nó lên.

Hồi làm bồ mướn, có lần tôi lén lấy điện thoại thu tiếng nói Anh, buồn

buồn lấy ra nghe chơi. Mà nghe lần nào cũng có cảm giác đói, đoạn âm
thanh ngắn là tiếng muỗng chao leng keng trong ly cà phê đá, và Anh lơ
đãng hỏi, “ đói bụng không? ”, tôi nhớ khi đó mình đã ứa nước mắt, giả vờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.