KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - Trang 7

Tôi quyết định dừng câu chuyện ở đó, giữ đoạn cuối trong lòng. Sau

bữa cho mướn vai, tôi bỗng nghĩ, thôi kệ, đi xa cũng được, nhưng Anh
không bao giờ gọi nữa. Không có tăm tích nào trên đời, như một giấc mơ
vậy. Tôi buồn xanh xương. Không bao giờ tôi hình dung mình gặp lại giấc
mơ xưa trong căn phòng này, vẫn gương mặt phớt đời, vẫn cái nhìn ngạo
nghễ, và vẻ lạnh lẽo xa xôi.

Tự dưng, tôi thèm muốn tìm được một công việc nào đó ở đây, quét lá

cây trong vườn cũng được. Buổi phỏng vấn là một cơn nín thở, và òa vỡ
khi người đàn ông xốc xấp giấy tờ lại, bắt tay tôi:

-Từ giờ cô sẽ lắng nghe thiên nhiên nói.

Cái kiểu bắt tay cũng hờ hững, đầy vẻ ban ơn. Tôi không thấy phiền

chút nào hết. Tôi vui muốn chết.

3

Chuyện đời tôi được người xóm Cồn đồn đoán, thì thầm rằng, yêu một

người bị gia đình phản đối, tôi bất chấp trốn nhà theo anh ta, sinh thằng
Phiên, rồi bị anh ta bỏ, không biết đi đâu về đâu, tôi tạt qua xóm Cồn ở
tạm, chờ ba má tha thứ tôi sẽ dẫn con về. Chưa bao giờ tôi kể, nhưng ánh
mắt u tối của tôi, thằng nhỏ đang lẽo đẽo dưới chân tôi, kiểu cười tránh
những câu hỏi khó, tất cả đã nói thay.

Rằng tôi tới đây chờ đợi một sự lãng quên, giống ông Sáu Câu từng

chịu án giết người, giống chị Thắm lẩn tránh những đòn ghen của bà vợ
lớn, giống chị Thiện bỏ lại ở quê chồng con và món nợ hụi hè … Những
người mà họ nợ dù tình cảm hay tiền bạc, biết họ ở đây, nhưng không ai
đuổi theo. Cái cồn nằm giữa dòng sông Mê mênh mông, tự nó như một
chốn lưu đày.

Chân trời chỉ nước và cây, mặt trời mọc trên sông rồi lặn vào sông, bờ

Bắc bờ Nam nhiều bụi rậm mọc hoang lẫn trong những chòm cây cối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.