KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 260

Thái độ của anh Triển Nguyên trước mặt cô trước giờ đều như thế, cô

vậy mà quên, chuyện anh kiên trì, chưa bao giờ cho người khác cự tuyệt.
/LQĐ Trong trí nhớ anh hoàn toàn xuất sắc, thiếu niên tuấn tú khiến cho
mọi người ngưỡng mộ, cho tới bây giờ không phải là kẻ yếu đuối.

“Anh Triển Nguyên…” Tim Tiếu Hàm đập mạnh và loạn nhịp, ánh mắt

kinh ngạc.

“Lại quên rồi?” Chu Triển Nguyên có chút dùng lực nắm tay cô, tay cô

không tính nhỏ, nhưng mà khớp xương thon dài, nắm ở trong lòng bàn tay
có chút lành lạnh, đầu ngón tay chạm qua, có chút ngứa, có chút, làm cho
người ta nhịn không được muốn nắm thật chặt.

“Triển Nguyên…” Tiếu Hàm đỏ mặt, bàn tay anh rất khô ráo, trên ngón

tay có nhiều vết chai sần rất nhỏ, vừa rồi nhìn thoáng qua, cô thấy trên ngón
giữa tay phải của anh đeo một chiếc nhẫn nam, tâm thần thấp thỏm bỗng
nhiên yên tâm trở lại.

Ít ra, anh chắc sẽ không làm tổn thương chính mình? Không đúng sao?

“Ơ!” Vẻ mặt Nãi Tích bất mãn nhìn hai người không coi ai ra gì, rõ ràng

không dám tự mua quà cho cô giáo Tiếu, vì sao cuối cùng vẫn là ba ba trả
tiền chứ? Cướp đoạt công việc của nó! Thật đáng ghét!

“Được rồi, về nhà thôi.” Chu Triển Nguyên dắt con trai, một tay khác

nắm tay Tiếu Hàm cũng không buông, tay phải anh là người phụ nữ, tay trái
anh là con trai, tổng giám đốc Chu cười cực kỳ thỏa mãn.

Dẫn thằng nhóc đang vẻ mặt buồn bực kia đi vào phòng, Chu Triển

Nguyên mới tìm được cơ hội ở chung một mình cùng Tiếu Hàm. Ách, kỳ
thực bóng đèn nhỏ gì gì đó, thật sự phải chịu ấm ức. Thân là ba ba, không
thể dạy hư trẻ con, cảnh tượng có chút trẻ em không nên nhìn, vẫn tránh
thằng nhóc kia thì tốt hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.